Tháng sáu đã chớm vào khoảng thời gian nửa năm như độ tuổi của chàng trai thời gian tràn trề sức sống của sắc màu, của âm thanh. Sắc màu hoa phượng đỏ rực rỡ sân trường cháy lên cái màu chia tay bạn bè về nghỉ hè. Sắc màu bằng lăng tím lưu bút một thời trong mắt người bạn gái, màu tím đến âm thầm mà níu giữ bao nhiêu kỷ niệm học trò. Không gian ngập tràn ánh nắng. Nắng không còn ngọt như tháng năm, đã bắt đầu chói chang rủ bạn bè về với những con sông quê nước xanh trong đẩy trôi bóng tre làng vương vấn vài sợi mây trắng vào nhịp mái chèo tung tẩy. Ánh nắng vỡ òa ra tiếng Ve mùa hạ thổn thức gọi chúng mình về với biển, với con sóng trắng vỡ òa, với cánh buồm nâu như màu áo mẹ. Chính mùa nắng tháng sáu mật ong đã nhuộm cánh Ve, nhuộm tiếng Ve có màu cánh gián. Dán lên những vòm cây xao động những cây me, cây gạo. Me chua đến thắc thỏm, hoa gạo rụng xuống chiều của bà phất phơ chùm đỏ, kéo theo lơ thơ vài sợi bông trắng. Giàn nhạc ve diễn tấu ngoài trời, trong ngõ len lỏi khắp ngả đường trăng. Tiếng ve cứ rộ lên từng hồi rồi lặng phắc im ắng, nghe ngóng như chơi chơi chạy trốn tìm. Tiếng ve thật kỳ lạ trước khoan khoan, sau mau mau, rồi cứ thế rền rền. Tiếng ve thật hãnh diện chưng ra bộ cánh, nhưng vẫn cứ rụt rè rút ruột đời mình để đổi lấy cái tiếng như mài cật nứa vào trưa, như ốp những viên- gạch- âm- thanh cao thấp cung bậc khác nhau vào bức tường mùa hạ có nơi lổ đổ, có chỗ phẳng lỳ nhưng tiếng ve bao giờ cũng chân thật. Đời ve thế nào, tiếng ve thế ấy. Không khách sáo, không lừa dối bao giờ, hát hết mình để rạc cả kiếp ve. Chao ôi, cái kiếp ve như kiếp người nghệ sỹ hát rong mà chúng mình thường bắt gặp trên đường, chúng mình ngây người nghe hát và rón rén bỏ từng đồng xu bạc lẻ vào cái nón trở ngược như cái vành loa lên vòm trời mùa hạ. Tuổi thơ ai cũng có một thời đi đào đất bắt dế bên chum nước dưới gốc cau mà không biết rằng chàng nghệ sỹ ve từ lúc còn trứng mèn đến lúc thành nguyên hình ve tính ra phải bốn năm ròng tu luyện, lúc ở đất đen, lúc đào lỗ chui lên, lúc đối phó với những ai chỉ rình bắt đem về chiên mỡ hay bị loài chim, loài kiến tha về tổ thành món mồi dự trữ. Đời ve sống nhiều nhất cũng chỉ ba mươi ngày bằng thời gian một tháng. Tu luyện bốn năm để có ba mươi ngày ca hát rồi rụng về với đất chỉ để lại khúc nhạc ve hoan ca chào đón mùa hè…
Nguyễn Ngọc Phú
Article source: http://quehuongonline.vn/VietNam/Home/Van-hoc-nghe-thuat/Tan-van/2012/06/47E2880E