Home » » TỔNG HỢP THƠ

TỔNG HỢP THƠ

Written By kinhtehoc on Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011 | 01:42

Hoa Lửa - Tiểu Vũ

Mỗi độ tháng ba về,
Ai vãi lửa đam mê vào trời cháy bỏng?
“Tu hú kêu, tu hú kêu,
Hoa gạo nở, hoa gạo đỏ”…
Đỏ như màu mơ ước của con tim!
Suốt tuổi thơ, ai mải miết đi tìm,
Để đến giờ vẫn không nguôi khắc khoải?

Mộc miên ơi,
Trên bến sông cây kiêu hãnh đứng giữa trời,
Đốt nỗi nhớ bằng muôn vàn đuốc lửa,
Để tháng sáu, trắng tàn tung bay trong ngọn gió,
Lũ trẻ trâu í ới gọi nhau về.

Nắng chiều dần trôi bóng xuống ven đê
Sông trừng trợn nghẹn nuốt mặt trời đỏ,
Riêng mộc miên vẫn âm thầm đứng đó
Thắp hoàng hôn bằng triệu triệu trái tim hồng …





Tháng Ba hoa gạo đỏ - Khải Nguyên

Tháng Ba hoa gạo đỏ
Rơi nghiêng trên mặt cỏ
Hai đứa nâng niu để đó
Xâu thành vòng nhỏ, vòng to.

Vòng nhỏ anh đội đầu
Vòng to choàng lên em - áo khoác
Người qua đường lí lắc
Ơ kìa... chú rể... cô dâu.

Tháng Ba giờ em ở đâu?
Hoa gạo rụng rơi... triền đê ngày ấy
Đỏ rưng rức gợi niềm sưng tấy
Nhói lòng... nghĩ chuyện xa xăm.

Kỷ niệm ngày xưa êm đềm
Em - cô dâu, anh làm chú rể
Bờ đê giờ sao dài thế!
Ngơ ngẩn chiều xa vắng em.

Hoa gạo hình như đỏ thêm
Khứa vào tim đau một thuở
Tràng hoa... vòng tay... lời hứa
Rụng rơi... cả tháng Ba... xưa.

Mùa tương tư

Em hồn nhiên đi qua sân tháng ba
Rầu rĩ cành mưa rụng cơn hoa đỏ
Vòng tay và nụ hôn anh đã thành câu chuyện cổ
Cái khạo khờ trên mái một lằn đao.

Bóng thời gian vằn trong mắt xanh xao
Chiều cứ về xám ngắt
Nỗi nhớ không còn neo quá chặt
Buông hững hờ chờ sóng cuốn bờ xa

Tương tư...
Em mang hương tháng ba
Nương gió lạc nơi nào ngut ngút
Anh đi tìm bước chân giờ đã mệt
Gom nỗi buồn về quanh quẩn vắt qua tim...
Trái tim một thời lãng du
Một thời sôi lửa
Mùa Gạo về lại khát chốn bình yên

Em vẫn hồn nhiên đi qua sân tháng ba
Mang hương lòng của anh đi lạc mất
Hạnh phúc trên đời chẳng bao giờ có thật
Tháng ba..
Chỉ có nước mắt trời
trên mái cánh hoa rơi...



Hoàng Hôn Lặng Lẽ - Hoài Vũ

Anh phải về thôi, xa em thôi
Hoàng hôn yên lặng cũng theo về
Giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc
Mà lời từ biệt chẳng lên môi

Anh phải về thôi xa em thôi
Hàng cây hò hẹn chỗ em ngồi
Hoa khế rụng kín ngăn lối nhỏ
Để lòng ta xao xuyến bồi hồi

Chia tay em chia tay hoàng hôn
Chia tay em chia tay hoàng hôn
Anh mang theo về tình yêu và nỗi nhớ
Anh mang theo về con tim cô đơn

Chia tay em chia tay hoàng hôn
Chia tay em chia tay hàng cây
Gửi lại cho em trái tim thắp lửa
Gửi lại cho em một nửa vầng trăng.






Xuân Viết Cho Nhau - Hoàng Hương Trang

Mình đã xa nhau trót nửa đời
Đã mòn con mắt ngóng về khơi
Đã ru điệu hát nghìn xưa ấy
Tình cũng theo mùa con nước trôi

Đám lục bình nở hoa tim tím
Theo gió về xa đến thuở nào
Xuân đã vơi rồi, xuân khép kín
Anh cũng như bèo, dạt phương nao ?

Nhánh cây tình trổ nhiều lá mới
Lá vẫn phơi sầu trên nắng hanh
Một thuở nào xa anh đã tới
Rồi cũng vô tình như lá xanh

Con đường đá sỏi mình từng đi
Từng hẹn hò xưa, từng thầm thì
Tình chết rồi, đường rêu đã phủ
Một thoáng ngậm ngùi thương tiếc chi ?

Hoa Lục Bình - Hoài Trâm

Lục bình ai thả trôi sông
Mà sao tím cả mấy dòng sông quê
Xa nhà xa mấy triền đê
Mà nghe thương nhớ lối về mênh mông
Ai về tìm lại khoảng sông
Có hoa tim tím hương đồng ngày xưa
Sông kia giờ vắng đò đưa
Hoa kia giờ đã lưa thưa không còn
Mẹ già giờ đã mỏi mòn
Sớm trưa mong đợi tin con xa vời
Lục bình ơi, lục bình ơi
Cho ta về lại khoảng trời yêu thương.


Chút Tình Ðầu - Ðỗ Trung Quân


Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại... mang về
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết còn có gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay....
Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Mùa Phượng Cũ - Bùi Giáng

Thiệt thòi đời mộng phiêu linh
Cành sương ngọc thụ tồn sinh cát lầm
Giấc quày quả lạnh anh trâm
Bóng đu sung rớt bến trầm luân sâu
Hoài mong hiu hắt nhịp cầu
Mà hương quan vắng xa màu mây trôi.

Sim ngàn sổ lá buông rơi
Cành Nam ước nguyện sai lời tử sinh
Gió sương từ tạ biên đình
Bóng sa hồ khép chặt tình mông lung
Rêu tần ngần tuyết in phong
Sóng phơi trường mộng từ trong giậy nguồn
Rập rờn đầu liễu xanh buông
Mùa trăng nước đẩy xô buồn đi xa
Trang hồng kim rải ra hoa
Trổ bông mùa phượng cũ đà hồ phai
Tơi bời ngọc trắng măng mai
Khuynh thành sắc nọ đưa vai nghiêng về.

BÂY GIỜ CÒN NHỚ HAY KHÔNG? - Nhất Tuấn


Bây giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ anh rủ em ra
Bảo nhặt hoa phượng để mà chơi chung
Bây giờ còn nhớ hay không ?
Anh đem cánh phượng tô hồng má em
Ðể cho em đẹp như tiên
Nhưng em không chịu sợ lên trên trời
Lên trời hai đứa hai nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Sao tình hai đứa lỡ làng duyên nhau
Rưng rưng phượng nở trên đầu
Tìm em tôi biết tìm đâu bây giờ?

Cố nhân - Nguyên Nhung

Đôi khi nhìn mãi lên trời
Tìm trong mây ảo bóng người năm xưa
Nghe vườn rung lá thu mưa
Lao xao trong nắng lời xưa thầm thì

Kể từ gió cuốn mây đi
Đời xa, xa mãi mong gì thấy nhau
Người về đâu? Ta về đâu?
Trần gian rồi cũng nát nhầu tuổi tên

Thôi đành đợi gió trăng lên
Chút mây phiêu bạt sẽ quên ít nhiều
Những chiều gió thổi hiu hiu
Màu hoa năm ấy là màu mến thương

Người giờ như gió như sương
Đời là hai chữ " vô thường" thế thôi!

Màu Tím Pensée

Màu tím Pensée gợi nhớ thương
Trời mơ biển mộng khó chung đường
Cung sầu trĩu nặng hồn tê tái
Điệu oán ngân dài dạ vấn vương
Nguyệt sáng đồi xưa thao thức khóc
Sương giăng suối vắng tái tê buồn
Người ơi có nhớ cành hoa mỏng
Nay đã phai tàn nhạt sắc hương

Hồn hoa Pensée - Thái Thụy Vy

Gầy em tím ngát hương trời
Hoa đăng cỏ nội hình hài diệu vơi
Mang tên nỗi nhớ mù khơi
Mắt em trầm bổng gọi mời thiên thu.




Đêm Nguyệt Quỳnh - Vương Ngọc Long

Ta như kẻ hoài nghi đành bỏ cuộc
Ngôn ngữ buồn khánh kiệt cứa tim đau
Ta vắt cạn tận cùng trong nỗi nhớ
Bóng em về tha thướt quẩn quanh đâu

Ta ngỡ mất mà chưa đành đánh mất
Bởi mùi hương ngự trị cánh hoa tàn
Xa tít tắp từ rừng xưa cổ tích
Cỏ xanh mềm ảo hóa giấc phù vân

Mùa thu ấy đôi mắt buồn man mác
Ngong ngóng chờ hoài niệm hóa rêu xanh
Ta lục lọi trong ngôi vườn chữ nghĩa
Chồi cây khô bỗng chuyển nhựa rung cành

Hồn khẳng khiu khát chờ trăng mở hội
Ngỡ ngàng đêm mộng điệp thốt lời ca
Dốc đồi mơ sương mù đan nhánh trổ
Kết bông choàng ấp ủ dáng kiêu sa

Em còn đó xõa lòng đêm tóc rối
Tôi đứng đây bụi lốc mịt mù xa
Nghìn mắt lá đang nhìn tôi ái ngại
Đêm nguyệt quỳnh hóa nở kiếp phù hoa …

Quên - Đ.Đ.Â

Em như đoá hoa quỳnh trắng ngọt ngào
Anh như ánh nắng ban mai buổi sớm
Nắng và hoa không thể cùng xuất hiện
Đơn giản vì định lí của hoa thôi.

Hoa chỉ nở những đêm trời thật tối
Còn nắng thì xuất hiện dưới bình minh
Mà bình minh hoa đã phải héo tàn
Nên chẳng thể ở bên nhau mãi mãi.

Anh hãy hiểu vì luật trời đã tạo
Nắng cùng hoa quỳnh chẳng thể sánh duyên
Riêng hoa đã có gió đêm làm bạn
Nắng hãy tìm những thứ cần nắng hơn.

Ví dụ như đoá mẫu đon màu tím
Luôn lung linh dưới ánh nắng mặt trời
Còn hải đường cũng là loài hoa đẹp
Luôn kiêu sa quí phái dưới nắng mà.

Còn vô số vô số loài hoa nữa
Nắng có thể thoả thích đến làm quen
Vương vấn chi với đoá quỳnh màu trắng
Để trong hoa một nỗi nhớ không phai.

Hoa Quỳnh nở muộn - Cư Trung Thạch

Đêm nay rơm rạ đã mùa
Cốm thơm hương nếp đón chờ trăng lên
Trăng vàng đương đợi ngoài hiên
Hoa quỳnh, nàng hãy ngoan hiền bước ra

Ô kìa ! cánh trắng kiêu sa
Dậy hương lan toả gần xa cho đời
Thoáng trong nhung nhớ đầy vơi
Trăng đem ánh sáng buông lơi nhụy vàng

Bỗng đâu sương lạnh đêm tàn
Quỳnh hương khép cánh vội vàng ra đi
Trăng ơi, chớ có sầu bi
Quỳnh hương nhan sắc cũng vì nhân gian

Trăng kia đôi chút ngỡ ngàng
Cũng đành tiếc phút mơ màng cùng nhau
Đường đời muôn nẻo sầu đau
Hưong Quỳnh vẫn giữ một màu trinh nguyên

Quỳnh hương đẹp tựa nàng tiên
Trăng vàng sánh bước nỗi niềm phượng loan
Trời già khéo buộc dây oan
Hoa quỳnh nở muộn, cung đàn lỡ dây ...


Với Quỳnh - Phạm Ngọc

Nếu hạnh phúc sẽ khơi nguồn đau khổ
Thì xin em đừng tìm đến với nhau
Để một ngày vết nứt nhói tim đau
Và ân ái nhạt nhòa son môi cũ .

Quỳnh chỉ nở về đêm trong giấc ngủ
Như tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu
Chẳng có gì tồn tại đến ngàn sau
Khi cơn mộng mù lòa đêm dâng hiến

Chút hương xưa em miệt mài tìm kiếm
Cũng bay đi theo gió thoảng trong chiều
Cuối cùng rồi còn lại với quạnh hiu
Treo lơ lửng thân mình trên triền dốc

Rồi có lần giữa mùa mưa thu khóc
Em quay về dang dở những cuộc chơi
Giữa thiên thu ai đứng gọi tên người
Nghe trăm hướng vọng về cơn mưa lũ

"Từ một đêm đóa Quỳnh buông cánh rũ ..."

Hương quỳnh nỗi nhớ - Trần Nhất Lang


Vườn QUỲNH hé mở gió đưa HƯƠNG
Ngọc nữ ngưng hài dạ vấn vương
Cửa khóa động đào ngăn lá thắm
Mây che dòng suối bặt tin sương
Nơi xưa gặp gỡ chia cầu Thước
Chốn cũ chờ mong cách bến Tương
Duyên nợ tơ vò, người khuất nẻo
Chiêm bao lẩn quất suốt canh trường

Dạ quỳnh hương - Hoàng Ngọc Quỳnh Giao

Em ơi, đêm thơm một đóa quỳnh
Cùng em hương vương không gian
Cho ta mơ say mộng ngát tình
Quyện màu sắc thắm môi em

Rồi tình ta như trăng sáng ngát trên cao
Bầy chim uyên lao xao theo gió đêm về
Ngàn vì sao đua nhau thắp nến lung linh
Dòng sông đêm dâng lên tiếng hát long lanh

Đêm khuya trăng sao vàng dáng quỳnh
Hồn ta ngây say tơ duyên
Môi em dâng thơm một chút tình
Ngạt ngào sắc đóa trinh nguyên

Nồng nàn quỳnh hương thơm giữa cánh môi xinh
Lòng ta nghe xôn xao cây lá xanh tình
Màu thời gian như ngưng khép thoáng mong manh
Trần gian đêm hân hoan tiếng hát reo vang

Dạ Quỳnh Hương, hoa ơi! Dạ Quỳnh Hương, em ơi!



Hoa Tường Vi
Trắng với hồng và tim tím nhạt
Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường vi như thực lai như mơ
Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại
Vóc nhỏ nhắn trước tầm gió thổi
Tôi hiểu điều trong lá nói lao xao
Ở nơi nào hỡi điệu ca dao
Từng ca ngợi một loải hoa chưa có
Hoa phảng phất mối tình trong truyện cổ
Mang lỡ lầm oan ức đã xa xôi
Hoa tường vi thời trẻ dại của tôi
Bên mái rạ một mảnh vườn hẻo lánh
Ngày mưa bụi khắp nẻo đường vừa tạnh
Những cụm hồng, cụm tím lẫn màu xanh
Tôi có hoa bè bạn bên mình
Hoa hiểu cả những điều tôi chẳng nói.

Tôi đã qua bao thác ghềnh đá núi
Qua thời gian - tóc thoáng sợi màu mưa
Hoa tường vi của những ngày xưa.
Tôi vẫn nhớ một màu mây phiêu lãng.
XUÂN QUỲNH (1986)
Hoa Tường Vi
Trắng với hồng và tim tím nhạt
Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường vi như thực lai như mơ
Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại
Vóc nhỏ nhắn trước tầm gió thổi
Tôi hiểu điều trong lá nói lao xao
Ở nơi nào hỡi điệu ca dao
Từng ca ngợi một loải hoa chưa có
Hoa phảng phất mối tình trong truyện cổ
Mang lỡ lầm oan ức đã xa xôi
Hoa tường vi thời trẻ dại của tôi
Bên mái rạ một mảnh vườn hẻo lánh
Ngày mưa bụi khắp nẻo đường vừa tạnh
Những cụm hồng, cụm tím lẫn màu xanh
Tôi có hoa bè bạn bên mình
Hoa hiểu cả những điều tôi chẳng nói.

Tôi đã qua bao thác ghềnh đá núi
Qua thời gian - tóc thoáng sợi màu mưa
Hoa tường vi của những ngày xưa.
Tôi vẫn nhớ một màu mây phiêu lãng.
XUÂN QUỲNH (1986)
HOA MÓNG RỒNG MÙA THU
-Võ Thanh An-

Mùa thu đi để lại những ráng chiều
Theo lá rụng gió lạnh dần trên má
Công việc bộn bề thời gian hối hả
Lại nhớ nhau khi mỗi lúc thu về
Náo nức con đò
Náo nức bờ đê
Dòng nước xoáy cuốn theo bao bèo bọt
Hoa móng rồng chín ở đâu mà thơm như mít mật
Hơn một lời thề hoa lại đến dâng hương
Cái thuở ấy chúng mình quen nhau trên đất Thanh Chương
Bạn theo đoàn học sinh miền Nam ra quê tôi
Hai đứa cùng đi học
Hoa móng rồng chúng mình lèn đầy cặp
Đến cổng trường là bè bạn ùa xin
Cái thuở ấy đã hàng chục năm
Mình vẫn nhớ như in
Bạn nằm khóc gọi mẹ mình bằng má
Ôi mùa thu, mùa thu đi vội vã
Mùa thu này bạn đang ở đâu?...
Cái thuở ấy thật nghiêm trang
Ngỡ chẳng thể xa nhau
Mong đất nước nối liền
Hai đứa về với má
Mỗi mùa thu khi hoa móng rồng nở
Bạn hay nhắc về một xứ sở sầu riêng
Giờ bàn chân ta bám bụi trăm miền
Bạn có nhớ về một vùng quê nhỏ bé
Bạn có nhớ những đêm thu như thế
Hương hoa móng rồng thoang thoảng mênh mông
... Mộng Đời - Trần Dạ Từ

Hoa và trái một đêm nào thức dậy,
Nghe mộng đời xao-xuyến giấc xuân xanh .
Con đường đó một đêm nào trở lại
Cùng gío mưa phùn trên cánh tay anh .
Hoa bỗng nở và trái sầu bỗng chín
Tim xa-xưa còn đó chút trông-chờ
Màu thơ dại vẫn tươi màu kỷ-niệm,
Bóng cây nào ôm mãi mắt hư-vô .

Tháng giêng đó, anh mỉm cười bước tới,
Khi yêu em tay cũng mở như lòng .
Môi Thần-Thánh biết gì đâu tội-lỗi,
Lối đi nào ngây-ngất bước song-song ?

Anh sẽ nhắc trong những tàn phai ấy,
Ðêm hoàng-lan thơm đến ngọt vai mình,
Ai sẽ biểu trong một lần trở lại,
Hoàng-lan xưa còn nức-nở hồn anh .

Tháng Giêng hết thôi giận hờn đã muộn,
Khi xa em, vai mới biết đau buồn,
Tơ gấm biếc nào nâng từng bước chậm
Trả giùm tôi về những dấu chân chim .

Hoa và trái đêm nay đây thức dậy
Ôi mộng đời em hiểu chữ xuân-xanh
Con đường đó đêm này đây trở lại ;
Cùng gió mưa phùn buốt cánh tay anh ...
Tình tự tháng giêng
Bình nguyên trang
Trong nỗi gì như thương nhớ
Tháng giêng trở về đúng hẹn
Em quàng khăn xuống phố
Mùa trên vai

Mùa về trên vai và xanh như mắt anh nhìn em
Trong như mắt anh nhìn em
Giọt mưa xuân tràn vào cây bút
Em vẽ tình anh trên trời
Chúng mình còn nhau trong câu hát
người ơi
Bao duyên nợ buộc lòng sau mưa bão
Sau cách chia
Và ngậm ngùi cơm áo
Con tim đau chiều nay bật chồi

Tình em như vầng trăng như con nước
đầy vơi
Dâng câu hát phù sa bồi đắp
Giêng hai về tháng ngày như ủ mật
Nghe lòng em tha thiết tiếng yêu người

Lạc lõng con đường lá phủ dấu chân
Mùa đến và đi, mùa không có tuổi
Đã bốn năm rồi giảng đường tóc rối
Em làm thơ yêu ....

Xin cho cô đơn nồng ấm trời chiều
Em ngồi viết điều không phải trong bài học
Xin ai đó trước cổng trường đứng khóc
Cho những ngày qua trong trẻo đến dại khờ

Em đã bắt đầu bằng hai tiếng "ngày xưa"
Nào ai biết điều gì trong trái bàng goá bụa
Ngay cả nỗi buồn cũng cháy lên như lửa
Như cái thời không son phấn: hai mươi

Thời gian bảo em hãy yêu nỗi ngậm ngùi
Nó hiện hữu ngay trong nụ cười ngày anh đến
Em hoài nghi như cánh buồm trước biển
Có bến bờ nào che chở bão bùng em

Nghe chăng lòng em ngơ ngác ngoài thềm
Bề bộn nói lời trầm tư của lá
Ngày hai mươi em đi cây bàng treo chùm quả
Xanh một mùa bâng quơ ......


Sỏi đá
Rải khắp con đường
Dẫu là ấu thơ
Dẫu là khôn lớn...

Đôi khi lòng không thể như mùa xuân
Bật chồi non để tự tha thứ
Đôi khi ngồi buồn thèm đôi cánh vỗ
Trong cành phượng sân trường em là con chim nhỏ vô tư
Rồi cũng có khi lòng như lá mùa thu
Bời bời hát chỉ đôi lời im lặng
Nơi sân trường buổi trưa rất vắng

Em tìm lại mình trong tiếng guốc ai qua

Ký ức lang thang em là đứa không nhà
Con đường dài chân thấp cao đá sỏi
Đừng lầm lỗi, trái tim đừng lầm lỗi
Lá vỡ như pha lê ngay cạnh chỗ em ngồi

Phải thầy buồn chỉ lúc tuyệt vọng thôi
Em mới biết trở về tạ lỗi
Ai biết gió đã hàng nghìn năm tuổi
Thổi tới lòng em cơn bão học trò.

Rồi tiếp tục con đường đá sỏi nắng mưa
Rồi tiếp tục bàn chân
Và cuộc đời luôn mang hình dấu hỏi
Có thể cổng trường đã quen chờ đợi

Có thể nỗi buồn đã tưới khắp mùa thu
Rồi con đường dài khiến em không về kịp
Mưa xóa dấu chân
Mực cạn dần cây viết
Em còn trái tim
Còn muộn màng chút lửa
Còn tiếng hót của loài chim sâu nhỏ
Xót xa một trưa hè tóc trắng dần qua...
11-2000

Lại về nghe bầy chim ngói
Hót vô tư trên phố nhà
Cây bàng đang mùa khoe quả
Thành Nam những ngày đi xa

Nắng lên nồng nàn mùa hạ
Vị Xuyên sóng sánh nước hồ
Con đường ngày xưa đi học
Có già qua những nắng mưa?

Im lặng mà nhìn ban trưa
Phố cổ nằm mơ màng ngủ
Rêu phong ngàn năm không cũ
Sao bóng tôi lại xa mờ?

Tôi đi qua một bài thơ
Cháy lên một nghìn mong nhớ
Nỗi buồn nhẹ như hơi thở
Mênh mang trên mái phố già

Tôi không phải người hôm qua
Tôi không phải người sắp tới
Hình như không ai chờ đợi
Mà vẫn tôi-người-trở-về.
Nở buốt cánh bên lề đường mỗi sớm
Là loài hoa bìm tím thuộc về tôi
Này con đò bến vắng xa xôi
Này bãi sông nồng nồng mùi đất
Này dải đê quen thân mùi cỏ mật
Này cánh đồng xanh mướt, thuộc về tôi

Thuộc về tôi, tất cả dẫu xa rồi
Ôi miền đất của những người lam lũ
Nơi cây lúa nhọc nhằn theo mùa vụ
Uống mồ hôi mà lớn cho đời

Nơi tuổi thơ rất ít đồ chơi
Những manh áo không lành
Những bữa ăn vội vã
Những bàn chân cả ngày vất vả
Những ngôi nhà đèn sáng suốt canh khuya

Thuộc về tôi dải đất tự ngày xưa
Cha mẹ yêu nhau và tôi có tuổi
Tôi nhớ đắng lòng mùi hương hoa vối
Rụng trắng bờ ao mỗi độ hè về

Thuộc về tôi ấy là một miền quê
Nở buốt cánh hoa bìm mỗi sớm.
Bắt đầu từ con tu hú kêu
Lúa căng sữa và trời đang nhen nắng
Hoa gạo đỏ chỗ nẻo đường đất vắng
Sấm chuyển mùa. Tháng Tư.

Nước trôi hiền như là đang mùa thu
Bà mừng lắm, rét nàng Bân đã hết
Tháng Tư mở đầu, tháng Tư kết thúc
Xuân xuống thuyền sang hạ phía bờ kia.

Ta nhớ tháng Tư vì có một miền quê
Mẹ hoài thai ta giữa mùa hoa rất đỏ
Bạc phếch áo cha những ngày nắng gió
Ta sinh ra lúc lúa trổ đòng đòng.

Đã tắm bốn mùa trên một dòng sông
Đã lớn theo con nước ròng nước cạn
Đã trót nhận con bướm vàng làm bạn
Đã viết nốt trầm giai điệu Tháng Tư

Nên trở về không phải khách lãng du
Là máu thịt thứ tình quê không mất
Bà đã đi xa. Tháng Tư giờ tất bật
Cây lúa gù lưng cõng nắng qua mùa
Một trời hoa cúc trắng
Nở trong mùa chưa thu
Sinh nhật em mười chín
Mắt long lanh nước hồ

Em -loài hoa bé nhỏ
Khép cánh đêm dại khờ
Em -cả mùa mất ngủ
Viết tên anh vào thơ

Sinh nhật mùa chưa thu
Nơi bắt đầu giông bão
Cánh buồm đừng chao đảo
Chúng mình đừng xa nhau

Để em tin ngày sau
Đúng mùa hoa cúc nở
Để em tin rằng gió
Đang hát lời yêu thương

Để em tin con đường
Nối anh và em mãi

1996
Đã đi qua những năm tháng dại khờ
Giờ đã biết hát lời ca cuộc sống
Trời thì cao mà cửa ô thì rộng
Cả vầng trăng cũng khoác áo dậy thì

Ngôi nhà tồi tàn mẹ tựa cửa tôi đi
Năm giờ sáng không dám quay nhìn lại
Ôi tiếc nuối những tháng ngày xa mãi
Dù tuổi thơ mình ko có búp bê

Không búp bê mẹ ơi con lớn lên với cỏ gà hoa dại
Với khói cay và mắt mẹ nhọc nhằn
Không thể về để khóc dưới bàn chân
Để hôn bàn chân đã mệt nhoài của mẹ

Năm giờ sáng mờ sương con chỉ là đứa trẻ
Đi lang thang trước mưa nắng cuộc đời
Nơi nào bình yên cho con vịn bàn tay
Cho con tựa đôi vai mười chín tuổi

Trên đường xa giấc mơ nào cũng mỏi
Con chênh vênh trên đôi cánh con tàu
Mẹ cứ ngồi cho cạn những mùa ngâu
Và năm tháng phủ rêu lên thềm cũ

Suốt một thời trẻ trung trái tim con mất ngủ
Ám ảnh dáng ngồi cô độc lúc mờ sương...

Những cây sồi mùa đông
Giờ đang hát trên mộ người thi sĩ
Một mùa thu rất Nga
Một mùa thu làm thơ Exenhin bất tử
Tôi gặp anh ở đây, trong mùa thu Việt Nam
Vàng rực rỡ sắc màu hoa cải
Cũng những cánh đồng mờ sương, những con đường xa ngái
Những mẹ già khắc khổ như mùa đông.

Tôi yêu nước Nga như nước Việt anh hùng
Nỗi vất vả hằn trên từng mái lá
Những ngôi nhà ghép bằng gỗ sồi
Những thi sĩ bước ra từ làng quê
Và đi mãi gửi buồn đau về mẹ

Em gái tôi chiều mùa thu nhỏ bé
Ngồi trước thềm hát khẽ một bài ca
Như em Sura của nhà thơ Nga
Hát cho anh nghe giai điệu trầm xưa cũ

Tôi nghĩ về anh, câu thơ mất ngủ
Tập yêu bằng nỗi buồn thiếu nữ
Sống và chết là những điều đã cũ
Chỉ trái tim này đập mãi với mùa thu.
Gửi về trường Lê Hồng Phong thân yêu

Tháng sáu nắng dội vàng mặt lá
Chiều đi qua vòm trời tuổi thơ
Lòng nao nức tiếng ve ngày cũ
Từ thẳm sâu ký ức vọng về

Ôi xanh xao nỗi buồn nồng nàn sắc hoa
Hồn trẻ dại như ngày ta mười bảy
Mùa thi bắt đầu từ trong lời thầy dạy
Ngày chất chồng thêm những âu lo

Dòng chữ muộn màng xin tạ lỗi thầy cô
Ta đã khóc bao ngày qua vùng trời đỏ lửa
Không ai hiểu có một nỗi buồn chẳng bao giờ cũ
Tháng năm dài ta treo trước cổng trường xưa

Mùa hè mang ta về những hoài niệm vu vơ
Mặt trời như vòng xe quay tròn nỗi nhớ
Trường xưa ở trong ta như một ngôi đền cổ
Ý nghĩ nào cũng thành kính, thiêng liêng...


Thư mẹ tháng ba
Năm ấy mẹ sinh em mùa đói
Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi
Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói
Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.

Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ
Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa
Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa
Nhặt vỏ sò trên cát ven sông...

Chị lớn lên. Và chị lấy chồng
Tháng ba oằn mình hình con đê cong
Bạn bè lớn lên. Rồi cũng lấy chồng
Còn em đi xa...

Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba
Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá
Bãi sông nằm che con đò vất vả
Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.

Ký ức em dột ướt một mái nhà
Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ
Mẹ khâu vá một đời bên bức vách
Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.

Em một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi.

Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.

Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ

Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa
1993



Những mùa thu đi qua đời con
Gieo âm thanh bình yên
Trái chín rụng thơm triền miên lối ngõ
Rất chênh vênh là chiếc cầu ao nhỏ
Ngồi với mùa thu con đợi mẹ về.

Men theo lối quen đá sỏi gồ ghề
Con đi giữa hai bờ toàn hoa dại
Những cổ tích buồn cứ theo con mãi
Lạc một dòng sông con chẳng có thuyền về.

Cha đi tìm con suốt dọc bờ đê
Có loài dế trầm ngâm không hát
Nỗi đợi chờ khiến hoa bìm rất nhạt
Màu tím buồn chạm cánh buốt vào tim.

Con gào lên vô thanh trong lặng im
Cha không thấy con lạc dòng mười tám tuổi
Mẹ không thấy con một mình rong ruổi
Đi  qua những mùa thu không heo may.

Con nước ngàn năm đập nhịp vơi đầy
Con lên đênh giữa hai bờ cha mẹ
Rồi mùa thu đi qua, rồi mùa thu lặng lẽ
Thả nỗi niềm riêng lên gió mây...



Lũ sẻ đồng tíu tít giục mùa thu
Thắp nắng ngọt cho ngày vàng thêm mãi
Thăm thẳm trời xanh, ngút ngàn bến bãi
Con đò bình yên nghe sóng giữa dòng trôi.

Mùa chín dần trên trái bưởi xinh tươi
Nghe rộn rã bầy ong đi tìm mật
Vàng ở trên trời và vàng ở dưới đất
Cúc bồi hồi khép cánh tinh khôi.

Loài hoa khiêm nhường đã thắm lòng tôi
Thuở chân đất mùa thu đến lớp
Vương bâng quơ trên sắc áo hoa vàng
Mơ ngọt ngào dép mới, cặp xinh.

Tôi không quên bài hát tuổi thơ mình
Có hoa cúc như mặt trời mới thức
Lũ sẻ đồng gọi mùa thu đi học
Ngơ ngẩn buồn như nước giữa dòng sông...


Cho Duy


Gửi cho em nhánh cỏ hình chiếc bút lông
Em hãy làm hoạ sĩ
Núi sẽ vì em mà hùng vĩ
Ngày sẽ vì em mà xanh lên

Đêm sẽ vì em mà sáng ngọn đèn
Ngoài ô cửa mùa xuân rụt rè áo mỏng
Em hãy xua mùa đông
Bằng bếp lửa dưới nồi bánh chín
Và thêm nữa hãy gọi hoa đào đến
Phớt môi cười trên mái nhà ta
Hãy xoá lo toan trên ánh mắt bà
Hãy đặt tay lên nỗi buồn ngày cũ
Thả nó bay đi nhưng đừng đánh vỡ
Mùa xuân sẽ làm em an lòng.

Gửi cho em nhánh cỏ hình chiếc bút lông
Cây bàng sẽ vì em mà tràn lên nhựa sống
Ngày sẽ vì em mà bừng lên ước vọng
Nở hoa đi những mơ ước học trò....





Cánh cổng trường đã khép lại phía sau
Em khăn áo giữa phố phường trăm lối
Và bây giờ không chỉ bữa ăn mà câu thơ cũng vội
Bàn chân mình xa lạ giữa ban mai

Vui buồn ngắn đi, chỉ nỗi nhớ là dài
Ôi cơm áo phải đâu là chuyện tếu
Có những đêm bật lòng nghe tiếng sếu
Vọng về từ chuyển cổ Andersen

Tuổi thơ chỉ còn như ngọn gió dịu êm
Đôi lúc quạnh hiu thổi về chút nhớ
Đối mặt mọi ngả đường, em thành người mắc nợ
Bao nhiêu là thân yêu

Bận bịu lo toan quên sớm quên chiều
Bỗng một hôm thấy mình cũ như quá khứ
Bỏ cả ước mơ xênh xang áo mũ
Em ngược dòng về lại chút xa xưa

Có gì khác nhau nước mắt và mưa
Hỡi tháng năm khép lại rồi cánh cửa
Lòng em như ngôi nhà còn nguyên mùi vôi vữa
Từ những dại khờ xây cất lên...
1999


Yên bình một tiếng võng đưa
Dịu dàng cơn gió thổi trưa mùa hè
Bà ơi năm tháng nằm nghe
Con cò vỗ cánh đi về ca dao
Chênh vênh mấy bậc cầu ao
Cây tre xõa tóc cào cào đánh đu
Ngày xưa đối mặt quân thù
Giữa rừng tiếng võng lời ru giấc nồng
Bà vui giập miếng trầu không
Bao nhiêu năm vẫn dòng sông nghĩa tình
Chảy qua tiếng võng yên bình
Chảy qua năm tháng đời mình - tiếng ru
Cho con về lại tuổi thơ
Ngủ ngoan không một giấc mơ thị thành
Trời cao với cánh đồng xanh
Với dòng sông vỗ nhịp quanh bãi bờ.
1995




Biết làm gì bây giờ mưa quá mẹ ơi!
Đường xa cách mẹ đừng mong đứa con bạc bẽo,
Bỏ mẹ bỏ làng ra phố sinh nhai

Căn gác mùa thu thoảng chút hương nhài
Con mới biết thương loài hoa bạc mệnh
Con nhìn xuống bàn tay mà yêu số phận
Dẫu những ngả đường không biết về đâu?

Canh cánh lòng con tất tưởi một vùng quê
Gương mặt mẹ là cánh đồng bão tố
Hạt mẩy rời quê hạt lép nằm trong ổ
Có rơm vàng ấm tay mẹ chở che.

Người ta nói con đã quên đường về
Và câu thơ đã tắt mùi cỏ dại
Cơn mưa chiều không làm con tê tái
Về một con đường trơn trượt bấm chân đi

Mưa ngoài trời mà sao con ướt mi
Con đã khóc vì con còn có mẹ
Dẫu không thể, dẫu mưa chiều chắn lối
Triền đê xưa đã nhói hoa vàng

Cánh bèo nói gì trong màu tím thở than
Những giòng sông cũng dài như số phận
Mẹ đừng ngậm ngùi vì con lận đận
Cánh buồm ảo vọng đã mang con đi

Ngôi nhà ấu thơ còn lại chút gì
Than sắp tắt mà không người cời lửa
Rêu đã phủ, từng mảng mầu vôi vữa
Bong khỏi tường nhà sập xuống lòng con.

Có thể bao năm một thứ duy nhất còn
An ủi mẹ là chú mèo tam thể
Nó đã quá già nó nương tựa mẹ
Trong hiu hắt ngày tàn mẹ có nó làm vui.

Con sẽ sống làm sao nếu một sớm mai trong đời
Người ta nói rằng con không còn mẹ
Mẹ rất kính yêu, con là đứa trẻ
Tấm lòng mẹ bao dung sẽ dắt con về.



Mẹ khóc làm gì cho ướt tháng ba
Con mười chín chưa bao giờ khôn lớn

Bỏ lại phía sau
Mẹ và tuổi thơ
Và mắt mùa thu cay khói bếp
Nỗi nhớ mỗi lần nhắc thêm yêu

Phố phường đánh cắp con
Văn chương đánh cắp con
Chỉ có dại khờ là trả về cho mẹ
Chỉ có nỗi buồn là trả về cho mẹ
Mỗi tháng ba vừa hé ngoài thềm
Mẹ khóc lặng với loài hoa bạc mệnh

Ôi tháng ba lên thác xuống nghềnh
Con lên cao lại thèm ngả xuống vòng tay mẹ

Những danh tiếng bỏ đi
Những hão huyền bỏ đi
Những viển vông không trang phục được gì
Vứt bỏ hết con trở về với mẹ
Chân đất đầu trần
Con là con, không thể dối lừa
Thôi mẹ đừng nhắc chuyện ngày xưa
Con mười chín chưa bao giờ khôn lớn.

1997


Không thể gửi về cho bạn một màu hoa
Tím như màu chiều hoang ven bờ nỗi nhớ
Giọt nước mắt mười lăm thường dễ vỡ
Hoa bìm bìm im lặng hóa thơ.

Nếu chẳng hiểu mình có một miền quê
Dù chỉ xôn xao trong lời ru mẹ hát
Biết nâng niu giọt mồ hôi đắng chát
Hoa bìm ơi trong cát có niềm đau?

Mình chẳng gọi tên hoa khi thầm nhớ về nhau
Màu tím ấy dễ bầm thành vết cứa
Chỉ bâng khuâng bằng loài hoa thắp lửa
Mắt bạn nồng nàn cháy giữa tháng năm xa.

Những dải âm thầm không gọi là phố xá
Mà nỗi buồn vương màu tím tuổi thơ tôi
Làm sao yên với khoảng trời mười bảy
Khi mười lăm, ngày ấy đã xa rồi?

Làm sao nói rằng điều gì đó đang rơi
Điều gì đó đang đầy lên thành lo toan, diệu vợi?
Làm sao khóc khi kỷ niệm riêng biến thành lời nói dối
Không thể gửi về cho bạn một màu hoa?

Tôi nâng niu một điều mãi mãi xa
Tôi gìn giữ cho tim màu hoa thuở bé
Nói giùm nhau điều muôn thuở vẫn là như thế
Không thể gửi về cho bạn một miền quê.

1993





Về một cánh đồng tuổi thơ
Tháng năm đổ xuống từng vạt lúa
Những dải vàng

Về một dòng nước chảy miên man
Bờ cỏ úa oằn vai mẹ gánh
Sông hiền thế đời mẹ giông bão thế
Mỗi chiều mưa lật chớp cánh cò

Về một mái nhà dột ướt cơn mưa
Ngọn đèn sáng trên bàn - ô cửa mở
Những đứa tôi sinh ra, ngôi nhà tung cửa
Và giờ đây chỉ còn mẹ ngóng nhìn

Tôi nguyện cầu mà không một đức tin
Qua bao con đường mà không điểm tới
Tôi phố xá nhà cao
tôi chầm chậm hư ảo
Còn lại thật thà một góc quê xa

Tưởng nhớ về một bãi tha ma
Ám ảnh không cùng màu hoa ngái dại
Nhói lên màu cỏ non trên mồ vô chủ
Ai nhìn lên cao xanh nghĩ dằng dặc đời mình

Mặt trời trở về sau mỗi bình minh
Tôi nức nở nghe loài chim vô thường hót
Mây trên kia tuôn ra từ mái đầu của mẹ
Tuôn ra từ những nghĩ suy tôi

Sông chảy đâu đây quanh chỗ tôi ngồi
Đồng đã gặt những dải vàng trái vụ
Khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên tóc tôi thành cơn gió
Thời gian lạnh lùng chờ tôi chết để tái sinh

Tôi nườm nượp ra đi, tôi đợi chết một mình
Mẹ đã đến đằng sau mùa hạ
Sau niềm vui
Sau bát đĩa ruợu bia nghiêng ngả

Mẹ đã đến ôm tôi như trẻ nhỏ
Mẹ tóc trắng ngồi cho tôi bú
Tưởng nhớ dòng sông khô đã cạn bên trời.
2001


Những ngày mưa con rất buồn mẹ ạ
Mơ xa xôi bóng dáng một mái nhà
Thềm rêu cũ cỏ vườn lên xanh biếc
Mắt mẹ yên lành như tiếng mùa thu.

Thành phố mưa và trời đã tháng tư
Và con sợ đến mùa giông bão
Làng quê hắt hiu nỗi buồn như hoa gạo
Rụng âm thầm xuống bến một dòng kênh.

Mẹ lái con đò vớt cánh bèo nổi lênh
Nghe thấm thía lời khẩn cầu con gái
Ngôi nhà nhỏ qua tháng năm dầu dãi
Sang mùa mưa thương mẹ trắng đầu.




Có một con thuyền không kết hoa
Mang tôi đi qua thời thơ dại
Khi ấy tôi là bé gái
Khóc suốt dọc đường mưa tháng ba.

An ủi tôi là dòng chảy hiền hòa
Vời những giấc mơ ngọt ngào phía trước
Mái chèo khua - tôi làm sao biết được
Có những xoáy tròn ở lại với dòng sông.

Tôi đi qua dần những khu rừng mênh mông
Những cô Tấm, Thạch Sanh, những cánh đồng cua cá
Những lời ru suốt đời người vất vả
Những ngọt ngào cây lá, những thơ ngây.

Con thuyền đưa tôi đi ngày nối ngày
Phía nguồn cội trời mây mẹ tôi đứng đợi
Những ru hời không đuổi kịp đến tôi
Nên ngân nga thành tiếng sáo giữa trời

Cập bến sông này đầy mưa và bão lũ
Tôi thay áo và tôi thành thiếu nữ
Rồi từ đó hàng đêm tôi ít ngủ
Ngoái nhìn lại dòng sông mất hút cuối chân trời
Chỉ con thuyền vẫn miệt mài trôi...
1999

Trên cánh đồng trải dài màu xanh
Nghe hân hoan tiếng đập cánh con chim hoạ mi bay theo hình dải lụa
Dường như đó là chiếc thắt lưng của nàng công chúa
Đêm qua vừa kịp đến làng

Mùa xuân bất ngờ sang từ một búp bàng
Như con mắt thức dậy sau ngàn ngày chờ đợi
Lạ lùng gió cứ nồng nàn tràn tới
Dường như đầy ắp cánh đồng ....

Nghe trong lòng như có một quả chuông
Năm giờ sáng chợt ngân lên kỳ diệu
Trước sân nhà hoa đào hồng như má người say rượu
Còn chú mèo lười đi từ bếp ra sân

Bao mơ ước trở về trên đôi cánh mùa xuân
Trong giây lát mẹ dường như trẻ lại
Khi mẹ đứng trước thềm nhà gió thổi tung mái tóc
Em quàng chiếc khăn ngày bắt đầu đi học
Ngồi nói chuyện với chú mèo

Mùa xuân về bao mới mẻ mang theo
Sau cơn mưa mặt đất có phép màu
Nắng bừng sáng trong khu vườn lạnh lẽo
Và tiếng cười ở lại trong ngôi nhà, trong nồi bánh đang reo


Chưa ngôi nhà nào là của em
Đã mười năm từ lúc rời tay mẹ
Em đi ở trọ quê người

Em lớn khôn từ những ngôi nhà trọ
Với lo âu điện nước sách đèn
Với bạn bè những đêm đói lả
Gom nhau tiền lẻ gọi bánh mì

Những sáng ồn ào em đạp xe đi
Con đường gian nan ngọt ngào cám dỗ
Em đã học trên đường những bài học nhỏ
Không có trong lời thầy cô

Tạm biệt sách đèn và hoa cúc mùa thu
Vẫn ở trọ ngôi nhà hẹp hơn cuộc sống
Nhưng ai ngăn lòng em những ước mơ rộng
Những chân trời đợi đôi cánh bay

Và bây giờ em nói về đôi tay
Của anh đó nồng nàn như lửa
Em cô gái chưa hề tự tin trước tháng ngày bão gió
Mơ bàn tay dìu em trong mưa

Em đã lo âu khi nhìn lá đổi mùa
Lòng bơ vơ những lúc chiều sập cửa
Rời tay mẹ ra đi em là khách trọ
Bao ngôi nhà không đón đợi tiễn đưa

Khi nỗi buồn về ngủ lại trang thơ
Em hiểu được tất thảy đều ở trọ
Nhưng quả tim yêu anh như căn nhà bé nhỏ
Anh đừng xem em là khách trọ đôi giờ.

Hãy ngồi hát về nơi ta đã lớn
Đã sinh sôi màu cải hoa vàng
Dù tháng tám đường trơn em bấm ngón
Dù suốt đời bạc mệnh chuyến đò ngang

Hãy ngồi hát về nơi ta đã qua
Dù nơi đó cỏ đã quên người cũ
Dù nơi đó người thân không còn nữa
Lá thay mùa lá đã thu

Gió đời người nghiêng ngả lời ru
Ta đã lớn bởi mẹ già tóc trắng
Những cánh bướm mùa trăng tròn đi vắng
Đừng tiếc ngày xưa...

Căn nhà gỗ bếp than hồng lúc hoàng hôn
Bập bùng cháy suốt chiều dài nỗi nhớ
Ta dù lớn vẫn là ta một thủa
Thương con mèo lạc bạn đêm khuya

Không còn gì cho ta lúc trở về
Ngày thơ ấu đã trở thành cổ tích
Trên mái bếp con mèo hoang đứng hát
Rằng đi từ nguồn cuội bống bồng ơi...




T tình tháng 3

Mùa xuân ơi
Người gieo hạt trên cánh đồng kỉ niệm
Tháng ba sương khói như lòng
Tôi thả tình tôi trên một dòng sông
Chiều đồng giao nhức màu hoa bèo tím

Mặc năm tháng ngày đêm
Kí ức xanh một vùng bến bãi
Nôn nao nỗi niềm hoa cà hoa cải
Dáng con đò gầy như dáng chị tôi

Vàng đi nắng ơi
Cho nỗi buồn tôi rạng ngời ngày hy vọng
Tôi mặc lòng tôi lang thang đầu con sóng
Nghe tiếng chuông nguồn cội nhắc tên mình

Xin được bắt đầu bằng hai chữ bình minh
Cho bài hát hoài niệm về quê cũ
Dẫu tháng năm chưa bao giờ yên ngủ
Và trong tôi hoa gạo vẫn nhọc nhằn

Tôi đi xa để gần gũi ngàn năm
Nỗi đau đáu của một người viễn xứ
Ngày đang mới trong một chiều đã cũ
Gọi tên mùa trong tiếng lá dần xanh






Tặng Phong
Tháng 3 mưa lầy ngõ phố
Chị đi học một mình
Chị đi tìm mặt trời đánh thức sương mù bình minh
Chị làm thơ về bông hoa gạo
Thầm lặng như tiếng gọi mặt trời
Không ai biết rằng chị đã là thi sĩ
Ngoài cây bàng khoác áo triết gia

Chúng ta trẻ còn thầy giáo thì già
Chúng ta tóc xanh còn thầy thì tóc bạc
Điều bình dị ấy ngỡ là ai cũng biết
Vẫn có người vô tình không nhận được ra
Chị soi lại mình của ngày hôm qua
Để nhận biết những gì đang còn - mất

Không gì hơn một vài trang viết
Những tứ thơ dang dở hệt cuộc đời
Nhưng em yêu, chị được rất nhiều
Là hạnh phúc của thời vô tư hát
Vô tư bạn bè, cả khóc cũng vô tư

Lại tháng ba đổ nỗi buồn vào phố
Mưa dai như chuyện thi cử học trò
Em của chị , em là cây phong nhỏ
Biết ru gì trước quá khứ tàn tro


Em nghe không, những hòa thanh kỳ diệu
Một mùa thi lại đứng đợi trước thềm
Mắt em đỏ và một mùa hạ đỏ
Tháng năm ngực đầy rực rỡ ước mơ.

Ngọn đèn nào cháy suốt những canh khuya
Mồ hôi mùa hạ rơi nhòe trang vở
Bình yên đấy và cũng nồng nàn đấy
Cả những nhọc nhằn thầm lặng cháy trong em.

Ve lột xác mỗi mùa và day dứt thêm
Treo âm thanh vào nỗi buồn thiếu nữ
Loài hoa đỏ cứ dầy thêm mắt lửa
Em ngày mai rồi sẽ khác ngày xưa?

Mỗi lớp học trò đi nói gì với thầy cô
Ngân ngấn mắt, rưng rưng bàn chân bước
Chiếc bảng đen, chỗ ngồi rưng rưng nốt
Bài thơ rưng rưng khóc ở ngăn bàn.

Tháng năm nói, mùa dâng tràn nắng gió
Lo toan kề sau màu áo học trò
Ngọn đèn khuya đổ mồ hôi xuống vở
Tháng năm thở dài đêm ngắn dần đi.

Bình minh nào hát bài ca chia li
Ở phía trước những con đường xa mãi
Ve và phượng và tháng năm ngủ lại
Ngày hôm qua gối đầu lên ngày mai

Chớm hạ 95


Có một nỗi niềm khi xa
Đã lâu lắm không về thăm trường cũ
Nhớ nôn nao nét phấn của thầy
Những gương mặt lo âu đầy năm tháng
Mùa thi sang nắng dội lên ngày.
Cuối sân trường biếc lắm màu mây
Con ve chết đến giờ chưa lột xác
Tháng năm trôi trên cái màu rất bạc
Áo cô, tóc thầy khúc phôi pha...

Bạn bè xưa tóc túm đuôi gà
Ôi mai chua - bốn mùa chua - đến khiếp
Dẫu biết ngày mai ta về chẳng kịp
Cơn mưa dai xóa sạch chỗ ta ngồi.

Em gái yêu, ta biết mình có lỗi
Chẳng giữ được gì sau mỗi trang thơ
Vô tâm với cả ngôi trường ngày cũ
Nên chiều nay ta độc thoại với mình
Ta nói làm sao rằng mỗi bình minh
Ta đứng lặng nghe ngoài thềm lá khóc
Ta viết cho mình câu thơ khó nhọc
Trước giảng đường ước một nẻo xa xưa.

Có nghĩa gì mà tạ lỗi với trời mưa
Nỗi day dứt về mái trường ngày cũ
Ta rồi sẽ về trong mùa mất ngủ.

Còn hộc bàn nào cho ta viết thơ?
Ta đối diện ta mà chẳng bất ngờ
Chẳng dám bước dù cổng trường vẫn mở.

Thầy cô không nhận ra
Và em nữa, sẽ chẳng bao giờ
Biết được sự trở về của ta trong cơn mê gủ
Chỉ không gian ngày cũ nhận ra mình.

Ta giữ gì làm của riêng khi xa
Không nhiều lắm - làm sao mà giữ được
Nhưng mà sáng như là viên ngọc ước
Kể cho lòng cổ tích thuở 15

Em thương yêu, em rồi sẽ xa xăm
Những lối ngỏ trứơc cổng trường sẽ mở
Em đi qua và rồi em trăn trở
Như ta hôm nay - úp mặt xuống tay mình."



Phố huyện


Em có về phố huyện mùa đông
Bàng khoác áo của mùa thu sót lại
Gió lùa tóc mây con đường xa ngái
Cha còng lưng tan ca đêm trở về

Đó là những ngày gió hú lê thê
Phố huyện nghèo vùi trong mưa ướt át
Cây bồ đề suốt mùa đông rải nhạc
Những giọt buồn rơi theo lá vàng rơi

Mẹ thắt lòng suốt mùa đông em ơi
Chiếc đòn gánh oằn vai thành dấu hỏi
Đường trơn tuột rét luồn qua manh áo
Nôn nao buồn nghe tiếng vạc kêu sương

Và cô nhỏ bước chân cuối nẻo đường
Rao khản giọng bánh mì trên phố vắng
Phố huyện mình đêm mùa đông rất đắng
Lam lũ những cuộc đời hằn vết bánh xe

Phố huyện mình không có một hàng me
Nỗi buồn thì thẳm sâu mà rất khẽ
Ta như họa sĩ tồi yêu quê hương ngồi vẽ
Dòng âm thanh lặng lẽ chảy qua mùa

Hà nội bây giờ rét đã ngọt chưa
Phố huyện buồn tênh đợi em về may áo.

Nhớ quê
Mặt trời của con chìm dần xuống núi
Chiều dâng cao, sóng nước trải mênh mông
Thân thuộc lắm, như xóm làng, mảnh đất
Là con sông đời chở vất vả gian nan.

Quê hương ơi, êm đềm như lời mẹ
Đánh thức lòng những kẻ xa quê
Đó lời ru nào ngọt ngào đến thế
Vương trong hoàng hôn màu mắt trời chiều.

Ơi những con người vất vả thương yêu
Thả lưới xuống vớt chiều trên lưng cá
Lắng nghe em, tiếng quê mình giục giã
Khi triều lên, hối hả trong tim.

Chẳng là gì nếu con ước mình như cánh chim
Bay đi xa mà chẳng hề ngoái lại
Quê hương mượt mà màu xanh bờ bãi
Câu hò ơ đằm thắm mãi bên sông.
Quê hương chiều... em có nhớ hay không?



Mỗi khi tháng ba về

Có thể đó là một câu chuyện dài
Ám ảnh tôi mưa bụi và hoa gạo
Và bến đò ngàn năm không thay màu áo
Nên dáng nằm cũng cổ kính rêu phong

Tâm hồn tôi là một cánh đồng
Bình yên tiếng chuông trong chiều sương lãng đãng
Nỗi buồn của tôi mang màu dĩ vãng
Chảy ngọt ngào sâu nặng một dòng sông

Trái tim tôi màu hoa gạo rất hồng
Đập nhọc nhằn tháng ba mùa đói khổ
Tôi không được quyền quên dù chỉ một viên sỏi nhỏ
Mòn mỏi những chiều nước chảy bèo trôi

Cơm mẹ áo cha là bài học đầu đời
Tôi gìn giữ để không bạc lòng cùng quá khứ
Khói bếp mịt mù những ngày bão lũ
Những khoai sắn tình người ươm tôi lớn khôn.

Tôi níu giữ ngày xưa để nương tựa linh hồn
Để giữa phố phường không thấy mình lạc lối
Để mỗi sớm trong ngực mình nghe con chim hót gọi
Bài hát đượm nồng như miếng trầu say

Có đôi khi tôi mê mải tháng ngày
Tôi phung phí thời gian và tuổi trẻ
Rồi mỗi tháng ba nhói lòng hoa khế
Tôi tìm về nhặt hoa gạo hố vôi

Còn lại một điều mãi mãi ám ảnh tôi
Sau tất cả mọi vui buồn lầm lỗi
Là quá khứ tháng ba về hiện hữu
Tôi chưa bao giờ lớn hơn một chú cỏ gà

Tôi chưa bao giờ lớn khôn trong mắt mẹ cha
Mà thiên hạ không nhìn tôi như đứa trẻ
Ôi nỗi buồn hãy luôn là màu xanh nhé
Để mỗi tháng ba cuộc sống lại bắt đầu
Share this article :
 
Support : Creating Website | phuctriethoc | NGUYỄN VĂN PHÚC
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved
By Creating Website Published by KINH TẾ HỌC
Proudly powered by NGUYỄN VĂN PHÚC
NGUYỄN VĂN PHÚC : Website | Liên hệ | phuctriethoc@gmail.com
Proudly powered by Triết học kinh tế
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved