Nỗi buồn không phai
Em sang bữa ấy trời se lạnh
Sân trường xao xác lá me bay
Văn Khoa quán cũ giờ xanh lại
Mới đó mà sao đã cạn ngày.
Vẫn còn hơi ấm của bàn tay
Trinh nguyên từ độ dáng em gày
Ta mang theo mãi mùa thu ấy
Mỗi lần lá đổ lại thương cây.
Mình đã xa nhau đến ngàn ngày
Không còn nhớ nổi những lần say
Đành giấu nỗi buồn trong đáy cốc
Bao lần rót mãi chẳng hề phai.
Hà Thiên Sơn