Nguyễn Khoa Đăng
Kính tặng ông Đoàn Văn Vươn
Mồ hôi bố tôi dổ xuống
Nước mắt mẹ tôi chảy vào
Tích lại thành ao
Cái ao ấy cả làng đến tắm
Cái ao ấy có con cá trắm
Mọc râu
Cái ao dân làng thỏa sức đến câu
Con cá mương, cá đuôi cờ đem về kho khế
Có một ngày bọn người nhân danh thời thế
Đem súng ống, dây thừng đến tát cạn ao tôi
Bắt hết đi những con cá trắm mọc râu
Con cá mương, cá đuôi cờ từng giúp dân làng qua bữa
Chúng hất sạch trơn mồ hôi của bố
Sạch trơn nước mắt của mẹ
Bố tôi chưa kịp nói gì chúng đã trói lại tống giam
Mẹ tôi gào lên chúng đấm hộc máu mồm
Tôi năm đó mười bảy
Tuổi bẻ gãy sừng trâu
Vậy mà cái roi tre mỏng manh chúng đánh bố mẹ tôi đau
Tôi đâu dám bẻ!
Vì sao, vì sao tôi hèn thế?
Tôi chẳng biết vì sao?
Có lẽ vì vòng kim cô tôi tự nguyện quấn trên đầu
Vì làn ánh sáng diệu kỳ làm tôi chói mắt
Tôi đâu biết rồi sẽ chui lên từ đất
Một Đoàn Văn Vươn
Hai Đoàn Văn Vươn…
TP HCM 10.2.2012
Nguyễn Khoa Đăng
* Tác giả của các tiểu thuyết Nước mắt một thời, Hoàng hôn lạnh viết về cải cách ruộng đất.