Home » » CƠ HỘI CỦA CHÚA - CHƯƠNG 7

CƠ HỘI CỦA CHÚA - CHƯƠNG 7

Written By kinhtehoc on Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012 | 00:49

Chương 7

1

Bầu trời Sài Gòn thoáng cao và ít mây, về chiều nắng nhạt nhanh. Đôi khi buổi sáng có mưa, những cơn mưa ngắn ngủi làm dịu đi mặt người để lại trên lòng đường nước đọng thỉnh thoảng thành vũng hắt màu mây nhờ nhờ. Hoàng đi bộ từ Bưu điện thành phố sang Nhà thờ Đức Bà. Anh vào cửa phụ. Lễ sáng đã tan. Lác đác còn vài bà già đang lầm rầm đọc kinh. Hoàng dựng đàn vào sát tường, anh làm dấu rồi quỳ xuống. Sáng nay, Chủ Nhật lễ trọng. Đức cha Tổng giám mục chủ lễ. Nắng nhàn nhạt. Hoàng gục trán vào lòng bàn tay. Lạy chúa, xin Người ở lại với con vì trời đã đổ chiều. Trần nhà thờ cao vút. Tĩnh lặng, yên ắng thăm thẳm. Con thật sự bất lực. Xin Chúa mở rộng vòng tay che chở con. Con đã từng chối bỏ người. Con đã từng tự tin. Xin hãy dẫn dắt con bằng cánh tay của Người. Hay chọn cho con lối bước. Đột nhiên, Hoàng nức nở. Anh dụi mặt vào ống tay áo. Tối hôm qua Hoàng làm việc quá sức. Sau nhiều lần mặc cả, ban nhạc Sóng Đêm chính thức đi chơi ở nhà hàng Hương Tre. Một trong những nhà xịn nhất Sài Gòn. Tiền công trả cao hơn và sự ổn định chắc chắn hơn. Viên quản lý nhà hàng chừng ba mươi. Bụng tròn, mặt tròn. Rất chững chạc với cái caravate màu nhã. Không hiểu sao tự hủy hoại vẻ lịch sự bằng cách đeo trước phù hiệu rất phô khắc chữ Manager. Theo đúng chỉ dẫn của người môi giới, Hoàng nói tiếng Anh. Gã nghe vẻ lơ đãng và khi hỏi lại thật sắc sảo. Cuối cùng, nhấc hộp Cigar điếu nhỏ mời Hoàng.

- Tối thứ bẩy này các cậu chơi buổi đầu tiên. Nếu tự khẳng định được tôi làm hợp đồng hai tháng.

- Cám ơn ông.

- Nhóm các cậu chính thức bao nhiêu người?

- Năm người.

- Có nữ không?

- Một.

- Các cậu sẽ đảm nhiệm một chương trình khoảng bốn tiếng. Cũng có thể quá hai mươi tư giờ. Thỉnh thoảng, nhà hàng cũng mời những ca sĩ nổi danh. Cố gắng đảm bảo phần hòa âm.

- Chúng tôi sẽ không làm ông thất vọng.

Hoàng căng tai vất vả nghe cái giọng nói lướt âm đặc sệt Mỹ của gã. Trang trí nội thất của căn phòng tuyệt vời. Một bức thảm lớn chiếm toàn bộ mặt tường ngang. Thảm Bagda. Cảnh một phòng tắm hơi. Những tấm lưng trần mầu sẫm của thiếu nữ Trung đông. Gã này là Việt kiều mới hồi hương, rụt rè đầu tư vốn vào ngành dịch vụ đang là thời thượng, được coi là hướng đi mới của nền kinh tế vốn dĩ đã mù lòa. Cầu Chúa cho gã bàn về chuyện tiền nong. Gã bàn thật. Cũng không cò kè lắm. Hoàng cầm xấp tiền ứng trước cố giữ tay đừng run. Anh nghiêng mình chào lịch sự, moi óc nghĩ ra một câu văn hoa nhất để nói lời từ biệt. Hoàng đi ra cửa nhìn sang bên kia đường. Bích và Cam Ly ngồi trên chiếc Honda 67 đang ngong ngóng. Hai thành viên nữa của ban nhạc, Nam và Mỹ, giấu vẻ hồi hộp bằng cách chăm chú đếm những ai mặc áo đỏ trong dòng người đang nườm nượp đi về phía chợ Bến Thành. Bích to giọng nhưng có tỏ vẻ thờ ơ.

- Thế nào?

- Chết đẹp như trên phim.

Bích chán nản.

- Tao biết ngay mà. Cái mặt mày thò đến đâu là việc hỏng ngay đến đó.

- Hãy ngoác rộng nữa ra hỡi cái mồm bẩn thỉu. Để cho ta được niềm hạnh phúc là tọng cho ngươi một cục hy vọng.

Hoàng gí xấp tiền sát mũi Bích. Với vẻ đờ đâu khoái chá, Bích hít hà.

Mùi đồng. Một trăm phần trám là mùi đồng. Chèn đéc ơi, đúng là Việt kiều yêu nước rồi.

Nam và Mỹ cùng cười. Bầu trời Sài Gòn rực sáng. Cả bọn đã quá quen cảnh lê la rồi bị từ chối khéo. Còn lần này, ơn Chúa. Bích lẩm nhẩm đếm tiền, tay dáp nước bọt rất dẻo bớt ra mấy tờ, số còn lại cẩn thận cất rất sâu vào túi trước quần Jean. Uống gì nhớ? - Câu hỏi đáng yêu thật - Hoàng cười. Hai cái Honda chồm chồm xông về phía số tám Lê Quý Đôn. Canteen của Fafilm chuyên bán bia hơi bình dân cho văn nghệ sĩ làng nhàng. Cam Ly ngồi cạnh Bích, xuýt xoa với đĩa ốc hương. Hoàng hút thuốc. Mấy tháng gần đây vài vệt nhăn mờ đã xuất hiện trên vầng trán phẳng. Bích và Nam cụng ly ồn ào. Mỹ uống kém, trong ban nhạc cậu ta chơi trống. Lai rai đến chừng bốn giờ tất cả về nhà Mỹ. Căn nhà hai tầng cuối đường Thoại Ngọc Hầu. Mỹ con một, nhà rất khá nhưng bố mẹ ly dị. Chàng trai tồn tại giữa kẽ nứt của sự tan vỡ hạnh phúc gia đình. Những tháng chẵn đến xin tiền bố và tháng lẻ xin tiền mẹ. Căn nhà rộng, trống hoác, không một tiện nghi đáng giá ngoài bộ trống. Lý do duy nhất phải khóa cửa. Nam cắm amply. Da đen, tóc dài như phần đông thanh niên trong này. Đang là sinh viên năm thứ tư của Nhạc viện thành phố. Một buổi chiều mưa, bị mê hoặc trước tài hùng biện đầy ngẫu hứng của Bích, Nam quyết định sống theo cuộc đời phù du đích thực nghệ sĩ. Nghĩa là, bập bềnh suy dinh dưỡng từ sàn nhảy này sang sàn nhảy kia, nếu số phận có tốt tay thì cũng chỉ trở thành một nhạc công quèn chôn sống tài năng của mình ở một Nhà văn hóa quận ọp ẹp nào đó. Bích cởi áo hoa chân múa tay phác thảo một programe thật xịn. Bọn phú ông mon men đến nghệ thuật phải lác mắt. Các ban nhạc khác phải lùi xa. Bóng Đêm sẽ chồm lên bao phủ toàn bộ nền nhạc nhẹ thành phố Hồ Chí Minh, bao trùm toàn bộ nền nhạc nhẹ Việt Nam cũng như cả thế giới. Hai năm, chỉ hai năm nữa thôi chúng ta sẽ biểu diễn trước công chúng sành sỏi của thành Paris. Trước đám đông cuồng nhiệt của New York bốc lửa. Bắt đầu. Những hợp âm điện tử với cường độ tròn xoay. Christ Nornan mồ hôi mồ kê ròng ròng, gầy gò với vòng eo của hoa hậu áo dài: năm mươi tám phân tây.

- Cam Ly. Em chú ý vào. Tục tục tục chát chát tục. Thằng Mỹ ngừng ở chỗ ấy thì em vào. Trượt mẹ nó rồi. Once again. Đấy được lắm... Tà ta ta. Oh my darling.

Hoàng ngồi trên thùng loa cố gắng tập trung. Khi tập đàn Bích hung hăng khác thường. Không uống, không ăn, như thằng lên đồng dở. Nắng hai mươi tám độ. Trời dịu. Những hôm quá nóng Bích rất hay văng tục. Hoàng xót xa nhìn xương sườn bạn. Anh cũng muốn văng tục.

Hai cậu bé phụ lề đi đóng cửa sổ. Những dãy ghế trong nhà thờ sẫm hơn. Có tiếng khàn khàn cầu nguyện, Hoàng ngẩng lên. Một ông lão ăn xin ngồi bệt trên sàn đá xám lẩm nhẩm. Mặt đen đúa với áo nâu rách vá dúm dó. Biết bao linh hồn khốn khổ muốn nương tựa nơi cửa Chúa. Người thấu hiểu. Chắc chắn là như vậy. Sự cùng quẫn cuối cùng của con người đó là cơ hội của Chúa. Chỉ có chúng ta, những kẻ bạc beo mới trối Chúa, xin Người ban cho con ruột đức tin thuần khiết. Con muốn được yên bình và thanh sạch. Mình là thằng tội lỗi. Đầy rẫy ngụy biện. Và tha nợ chúng con cũng như chúng con tha nợ cho kẻ có nợ với chúng con, xin chớ để chúng con sa trước cám dỗ và cứu chúng con ra khỏi sự dữ. Amen". Mình phải ra Bắc. Bố mẹ mình và em Phượng. Nhà có hai thằng con giai đi biền biệt cả hai. Bức thư nhận gần đây nhất cũng đã hai tháng. Tồn tại là tồn tại bằng trách nhiệm. Hai đầu gối ê ẩm mỏi nhưng anh không muốn đứng dậy. Hoàng nhìn cây bạch lạp đã ngưng cháy dưới chân Đức Mẹ. Lạy Đức Mẹ lòng lành, Người đã che chở cho con từ tấm bé. Xin Người đừng bỏ con. Tối qua, hình như lúc hơn mười giờ, đang chơi bản Điệp khúc tình yêu của Trần Tiến, Cam Ly vòng qua thùng loa đưa Hoàng một đĩa soup bò, một lát bánh mỳ để cạnh. Hoàng nhai trệu trạo. Suốt từ chiều tối anh chỉ uống. Cái vỏ chai Marten còn chừng một ly đại để dưới chân. Sàn nhẩy quay cuồng. Bốn mươi phần trăm là người nước ngoài. Một trăm phần trăm ăn mạc sang trọng. Đám cave của vũ trường Century mò sang đây quá nửa. Hoàng chơi đàn theo thói quen không cảm xúc.

Bốn dây đàn guitar bass vẫn ăn đều theo nhịp list của Bích. Một tháng gần đây anh luôn ở tình trạng này. Cam Ly thay bộ đồ thứ ba, áo liền quần óng ánh kim tuyến, bó sát theo đường nét tuyệt mỹ của cô. Hết hai bản hoà âm không lời nữa cô bé sẽ hát, sẽ lắc hết số đo vòng mông. Hai nhóm say rượu ngồi gần ban nhạc đang gọi tên Cam Ly. Khoảng gần ba tháng lại đây, cô bé được coi là ca sĩ gợi dục nhất trong nền nhạc nhẹ vũ trường thành phố.

- Anh Hoàng mệt à?

- Bình thường thôi.

- Anh đừng uống nữa.

- Ứ, nốt chai này.

- Có ăn gì thêm không?

- Stop.

Cam Ly bật lon coca rót vào cốc pha lê đầy đá dăm.

Hoàng tiến ra phía sân khấu nhăn nhở cười. Về nguyên tắc, nhạc công bao giờ cũng phải hồ hởi tươi khoẻ. Đèn mầu nhấp nhoá. Nam lắc lắc mớ tóc dài oằn oại trên bàn phím organ. Mỹ tung dùi trống điệu nghệ năm vòng trên không. Đến mười rưỡi nghỉ bảy phút. Tay dẫn chướng trình ba hoa chọc cười. Căn phòng rộng mù mịt khói thuốc. Bích tu chai bia Sài gòn, rõ ràng chán lắm.

Các quí ông, quí bà thờ ơ trước chương trình nghệ thuật cao. Người ta đến đây để nốc, để hét, để nẩy bần bật. Một gã tóc hung tiến lại gần, dáng người vẻ Bắc Âu, áo veston may đẹp, hơi nghiêng ngả nhưng phong độ còn khá lịch sự. Bích chẳng buồn đứng lên ngoái lại gọi Hoàng. Mày xem cái thằng dở hơi nó lè nhè cái gì.

Hoàng nuốt nốt ngụm Marten cuối.

- What can I do for you?

Gã ngoại quốc chừng uống kha khá nhiều rượu, lảo đảo một tràng dài.

- Nó nói gì vậy.

- Nó kêu ngày xưa nó cũng chơi nhạc. Nó ở Việt Nam đã nửa năm và đây là lần đầu tiên nó xem một ban nhạc nghiệp dư mà lại chơi hay vậy.

Bích chồm dậy mắt sáng rực, chân vấp phải dây micro làm đổ cái rầm. Có thế chứ, trong nhan nhản đám trâu bò phốp pháp kia ít nhất cũng còn vài đôi tai thâm âm đáng kính.

- Mày giới thiệu tao là nhạc sĩ nhớ, nhạc sĩ zdin hẳn hoi. Còn bốn đứa chúng mày đang học ở Nhạc viện. Dịch đi.

Hoàng cười khẩy.

- Từ từ đã nào. Và sau hết ngài Hô Vác đây thông qua sự ngưỡng mộ nghệ thuật muốn hân hạnh được làm quen với nữ ca sĩ trong ban. Nếu tối nay cô ta không bận, ngài đây xin đưa cô ta về tận nhà riêng.

- Thằng phò đực.

Bích nốc kết chai bia, ném vỏ vào cánh gà. Cái cảnh của muôn thuở. Có mấy lần anh em suýt cầm đàn nện một gã người Ba Lan. Gã trắng trợn mặc cả về Cam Ly.

- 'Xéo mẹ mày đi' tiếng Anh nói là gì?

- Thằng quản lý nó đang nhìn mày đấy...

- Con cặc.

Tan vũ hội đã quá muộn. Hoàng muốn quay về nhà ông trẻ ở gần nhà thờ Kỳ Đồng. Đêm lộng gió. Đám đua xe gầm rú bật hết signal lấp loá chạy quanh đường Nguyễn Huệ. Khuya quá rồi để hôm khác vậy. Anh bảo Mỹ đưa chìa khoá nhà. Đặt mình là ngủ mê mệt. Gần ba giờ sáng Mỹ nửa tỉnh nửa say lôi một cô bé tóc xù về. Bộ đầm của cô bé bê bết vệt nôn. Hoàng đi lên lầu giải đệm nằm dưới sàn. Trằn trọc gần năm giờ Hoàng thiếp đi. Và sáng nay, anh dậy muộn nhỡ buổi lễ trọng. Hoàng đọc hai lần kinh Lạy Cha, thấy bình tâm hơn. Anh đứng lên làm dấu, lau khô dòng nước mắt sót vào ống tay áo. Hoàng cầm đàn, khi đi ngang qua nón ông lão ăn mày anh bỏ vào đấy tờ mười đồng. Ông cụ ngơ ngác nhìn tờ tiền chẵn. "Lạy Chúa con xin cậu". Hoàng đi ra đường Cách mạng tháng Tám vào quán Café quen. Bà chủ quán người gốc Bắc rất lanh mồm. Hoàng châm thuốc. Chủ nhật rực rỡ các mầu quần áo. Vậy là mình đã vào trong này được chín tháng. Hết rồi những hy vọng đẫm đầy sự chủ quan. Mình là cái gì. Một con Zéro tròn trĩnh mà chu vi có vẻ tiêu chuẩn. Rất lạ là mình không đau đớn. Mình hiểu chậm quá. Làm gì có sự vỡ toang. Làm gì có sự đổi thay. Mọi thứ từ từ mủn: Cuộc sống lặt vặt chưa đủ mạnh để tạo áp suất ép vỡ bất cứ cái gì. Mọi người loay hoay trong sự lờ đờ. Và cũng chán lắm rồi, chán cả những cái gọi là sắc sảo nhất. Fil café nhỏ từng giọt đen sẫm. Mình không xin tiền mẹ, thậm chí còn gửi ra Bắc được hai lần. Mày là thằng giả dối Hoàng ạ. Giả dối với chính mày. Lại đem lương tâm ra mặc cả chắc. Lạy Chúa, con chỉ muốn tốt lành cho mọi người xung quanh. Nói dối. Mày đi xa vì tự tin vào cái gọi là tài năng của mày. Mày muốn cho mọi người khâm phục. Chao ôi, Hoàng, mày phải biết sợ Chúa chứ. Cách đây đúng hai mươi bẩy ngày, Hoàng bẻ bút và đốt tất cả những gì anh cặm cụi suốt ba năm. Nhìn những trang bản thảo cong queo cháy trong cái mưa ào ào của Sài Gòn. Phải uống thôi. Hoàng kêu chai bia. Cồn cào quá. Mình phải bỏ rượu mất. Uống bia mồi bằng café đá. Hết chừng nửa chai, có tiếng phanh gấp, Hoàng ngẩng. Bích đèo Cam Ly đỗ sát cửa quán. Kiểu đi xe của thằng cướp đường. Thật là lạ, cho đến giờ răng nó vẫn còn nguyên. Cam Ly kéo ghế ngồi đối diện Hoàng. Buổi sáng cô bé trông càng sắc nét. Mũi cao, mắt to hơi sâu. Bích kêu hai ly café đen đá.

- Tao biết ngay thể nào mày cũng ra đây. Con chiên khô đạo đang quay về đàn. Tưới nước thánh chưa đủ hay sao mà còn phải tưới thêm bia!

Hoàng uể oải uống.

- Mày còn tiền không?

Bích và Cam Ly nhìn nhau rồi cùng phá ra cười. Hoàng ngơ ngơ không hiểu.

- Sáng tao qua thằng Mỹ. Đi ăn bún thì gặp thằng Nam. Câu đầu tiên hỏi tao cũng y xì như mày. Chúa ơi, những tư tưởng bẩn thỉu sao mà hay gặp nhau.

- Đừng kêu tên Đức Chúa Lời vô cớ. Tao sẽ rất đau lòng khi quỷ sứ rút lưỡi mày.

Cam Ly hát khe khẽ một bản của ABBA. Bích quờ tay với cái túi vải thô treo ở ghi đông xe.

- Hai thằng kia hỏi tiền còn dễ hiểu, chứ mày lấy tiền để làm gì.

- Tao muốn đi miền Tây một vài ngày.

- Làm cái chó chết gì ở dưới đấy.

- Giang hồ vặt...

- Thế còn bọn Hương Tre.

- Mày kêu ai chẳng được, tao mỏi quá.

Cam Ly ngừng hát.

- Em đi cùng anh Hoàng nhớ?

- Anh muốn đi một mình.

- Mày muốn làm gì thì làm. Cố mà nghĩ đến ông bà già mày và chúng tao. Tao cũng phát tởm cái kiểu dở hơi của mày. Hết mẹ nước mắt rồi đừng bắt khóc nữa.

Hoàng biết Bích từ hồi còn ngoài Bắc. Biết thôi chứ không thân. Gã sinh viên nội trú nhỏ con người Hải Phòng khét tiếng khắp các ký túc xá. Một tín đồ ngông cuồng của chủ nghĩa duy mỹ. Một kiểu sinh viên mà lịch sử học đường chỉ cho phép tồn tại đến đầu thập kỷ tám mươi rồi vĩnh viễn tuyệt chủng. Bích đã từng lao qua cửa sổ tầng hai để chứng minh mối tình đầu với vợ góa ông bảo vệ. Quán thêm khách. Ba cô gái và hai chàng trai ôm vai nhau ồn ào. Cằn nhằn lẫn nhau là hôm nay phải đi Vũng Tàu. Cam Ly rủ:

- Mua cái gì tươi tươi về nhà thằng Mỹ đi.

Hoàng từ chối. Bích đếm đủ năm ngàn đưa Hoàng.

- Thế bao giờ mày về...

- Tao cũng chưa định ngày đi.

- Thằng mập nó kiếm đấy. Trưa nay mày có qua nhà thằng Mỹ coi sao.

Bích gọi ai cũng hỗn. Năm mập là Mạnh Thường Quân của đám nghệ sĩ thiên tài vô vận. Nhiều tiền như quân Nguyên, ưa giao du với đám nghệ sĩ trẻ chưa thành danh. Tất nhiên là sểnh ra cũng bóc lột tý ty. Nhưng đại để là người biết điều. Gã buôn tranh chợ của đám hoạ sĩ tạp nham, comment làm tranh giả nhái bút của mấy "mét" lớn. Một bậc thầy trong việc tạo ra cái gọi là 'Đại Nhạc Hội". Tám năm nữa, khi cơ chế nghệ thuật được mở thoáng Năm mập đi vào lịch sử điện ảnh Video dân tộc như là một nhà sản xuất phim sáng giá. Bích trước mặt thì nịnh nọt như sau lưng thì ra sức nguyền rủa gã béo.

- Tối nay vẫn đến Hương Tre hả?

- Chứ còn gì nữa. Chúng mày làm ăn chán bỏ mẹ.

Công việc là công việc - Bích văng một câu rất đậm - Tý mày rỗi qua nhà Chắn Và kéo thằng Nam về. Thằng khùng ấy nướng sạch cái Sáu bảy cho mà xem.

Bích đèo Cam Ly. Xe rồ ga để lại đám khói xanh đặc. Hoàng sụt sịt lau mui bằng ve áo. Lạy Chúa, xin đừng bắt con ốm. Quo vadis. Hoàng xách đàn đi sang vỉa hè bên kia rồi lưỡng lự quay lại. Cứ thế mười tám lần. Nắng chang chang gần vào chính Ngọ. Nhiệt kế trong nhà chỉ một trăm hai mươi độ C. Thân nhiệt người ta ba mươi bẩy độ. Quá vô nghĩa. Nhưng vô nghĩa nhất là hát. Nhà Chắn Và ở trong một hẻm gần rẽ vào đường Học Lạc. Vỉa hè nhơm nhớp bẩn. Nó gọi nhớ đến phố Tạ Hiền Hà Nội, nơi rất đông người Tầu ở. Hoàng đi qua phòng ngoài, chất từng dẫy cao ngất ngưởng những làn những chậu những xô nhựa các mầu. Chú khách bán thuê, má bồ quân ngồi trông hàng giương mắt nhìn người quen lại cúi xuống lẩm bầm tính toán. Hoàng lên lầu hai. Cán buồng ba chục mét vuông không bàn không ghế lộm nhộm cả người cởi trần lẫn mặc áo. Sàn gạch bông rải chiếu. Nam chầu rìa, mặt cay cú.

- Xe đâu.

Nam móc túi đưa chìa khoá điện và tờ đăng ý nhàu nát. Chưa đến mức phải đặt xe. Chiếc Honda mang biển số có tổng nút là tịt nhưng luôn gặp hên. Nó được chuộc đi chuộc lại không dưới chín lần.

- Thua nhiều không?

- Hai chục ngàn.

- Về chưa?

- Về thì cũng làm gì.

Chắn Và bê bụng mỡ lạch bạch đi vào. Gã chào Hoàng, rút trong bị ra hai gói Hero, chừng chục chai xá xị mua bằng tiền trích hồ; ở nhà Chăn Và cờ bạc đặt không to lắm và nghiêm cấm chuyện rượu bia. Khách quen đông nhưng có chọn lọc. Một con bạc cởi cái Citizen ném cạch xuống chiếu.

- Anh còn tiền không?

- Còn, thằng Bích vừa đưa.

- Đánh thử một tiếng xem, lâu lắm anh không chơi mà. Cờ bạc chiều tay mới.

Hoàng lưỡng lự rồi ừ. Quy luật của Nam phát huy tính đúng đắn ở mười lăm phút đầu. Hai anh em mặt lúc xanh lúc đỏ lấy chân đè lên đống tiền hầm hập mồ hôi. Nam có ưu điểm là đánh bạc thắng hay thua vẫn kiệm lời nhưng tất cả các ngón tay lẩy bẩy như bệnh nhân mắc chứng phong giật. Nam vốn dĩ là pianist chuyển sang chơi Organ. Moza vĩ đại từng nói, phần đa cảm nhất của thiên tài đàn phím đều nằm ở bàn tay. Ba mươi phút sau thì Hoàng trắng túi. Nam vay Chắn Và vài đồng mua xăng. Cái Sáu bẩy lảo đảo trôi trên đường. Rất khó tả tâm trạng thua bạc. Nó nôn nao kiểu say nước chè. Phờ phạc kèm tỉnh táo. Nam huýt sáo giai điệu lạc hết phách. Em chẳng muốn qua nhà thằng Mỹ đâu. Hôm qua em với nó giận nhau.

- Mày vẫn muốn chơi nữa chứ gì.

Nam nhăn nhó tà tà cua xe. Hoàng bất lực buông xuôi. Hai anh em đến chợ ông Tạ, có cô bồ nhí của Nam bán trái cây. Nàng yêu nghệ thuật cải lương, say mê vẻ nhăn nhó của danh hài Bảo Quốc. Xấu vừa phải mà lại yêu được nghệ sĩ lớn nên cũng khá hãnh diện. Nhìn vẻ xăm xăm của bạn, Hoàng khuyên lấy lệ cho lương tâm đỡ phần cắn rứt. Trong bụng biết chắc rằng hai mươi nhăm phút sau tại nhà Chắn Và sẽ xuất hiện một con bạc chân chính đang khát nước. Và ba mươi mốt phút tiếp nữa, cả vốn lẫn lãi của hai sọt xoài, bốn sọt chôm chôm được tận tình dâng hiến cho thần đổ bác. Thế nhưng Vénus luôn luôn mỉm cười với những kẻ đen bạc. Nam hấp tấp đi ngược từ cổng chợ ra vẻ mặt tươi như nghị sĩ quốc hội trong phiên khai mạc. Nếu bé Ba có hỏi, anh nhớ nói là ban của anh em mình sắp đi lưu diễn ở Nhật nhớ. Hoàng gật, ngầm khâm phục trí tuệ của bạn mình. Quanh vùng Á Đông này, ai mà chẳng biết trong những năm tám mươi thanh niên Nhật là những kẻ sùng mộ nhạc nhẹ nhất. Hoàng thả Nam ở đầu đường Học Lạc rồi quay về nhà Mỹ. Cô bé tóc xù đã tỉnh rượu hẳn đang nhờ Cam Ly xem bói bằng bài tây. Bích nằm trên sàn đọc tờ Tuổi trẻ giữa mấy mớ cải nhặt dở và có tới khoảng gần ký thịt bò roi rói đỏ. Hoàng lẳng lặng ngồi vớ gói "Đà Lạt". Bích khẽ nhổm.

- Ngày mai mày định đi mấy giờ?

- Tao tính không đi nữa.

- Thế đưa tiền đây.

- Hôm nay ma ám làm sao ấy, tao nhét cả xấp tiền túi sau mà sờ lại không thấy đâu. - Hoàng thở dài - Thôi ít nhất có đánh rơi thì cũng tạo hạnh phúc cho một người.

- Tiên sư mày, thằng Nam rủ rê chứ gì. Rơi cái con chó.

Mỹ từ nhà tắm đi ra tóc ướt. Trông tươi tắn chắc là vừa được Mama đưa tiền. Liếc cô bé tóc xù, mạnh dạn galant.

- Hôm nay chủ nhật anh em mình ra tiệm.

Bích gàn. Hoàng kêu mệt. Cam Ly lấy cớ thức ăn đã mua rồi. Mỹ khăng khăng mời với nhiệt tình khả nghi. Quân tử nhỡ ngôn đành lao theo tứ mã. Năm trừ hai còn ba. Roméo hào hoa rủ người tình lên Rex, hoàn thiện món viện trợ nhân đạo. Bích cằn nhằn.

- Những mầm non nghệ thuật Sài thành. Bố khỉ, chẳng làm sao mà khá được. Một thằng thì chết vì gái. Một thằng thì tả tơi vì bạc. Tao đến phải chuồn ra Bắc.

Cam Ly chật vật với miếng thịt bò bằng con dao cùn. Hoàng đành phải vào bếp. Khoảng chừng nửa giờ thì mâm cơm tươm tất,. Ba anh em ngồi uống và trời mưa. Chai Nàng hương vơi đều đều. Mưa ào ào vít vòm cây xanh. Một buổi trưa chủ nhật, dễ chịu. Không có cái chang chang gắt của nắng làm nồng thêm chén rượu tha hương đã mất men miền Bắc. Cam Ly khe khẽ hát. 'Ngày chủ nhật buồn... Còn ai, còn ai..." Sau Giải phóng được chừng hai tháng, Nguyễn Thị Thảo mười một tuổi theo bố là cán bộ tập kết về quê nội. Đang thiếu cán bộ khung, tổ chức phân công ba bé Thảo phụ trách về tài chính. Họ nghe phong phanh một dạo ở ngoài kia ông đã từng làm thuế. Tiền và hàng qua tay ông nhiều quá. Ba năm sau, ông phó giám đốc bị các đồng chí mình bắt vì tội tham ô. Hai tháng điều tra nghiêm túc, Viện kiểm sát không thể truy tố được vì cả ban lãnh đạo tỉnh đều là bạn nhậu của ông. Trắng tội, nhưng cựu nhân viên phòng thuế thấy chán lắm. Ông làm giàu bằng cách khác: buôn lậu. Với kinh nghiệm chống buôn lậu sẵn có cộng thêm tài năng đương độ chín, trong vòng mười sáu tháng ông đã chi phối toàn bộ hệ thống giá cả những mặt hàng chính yếu trong tỉnh, Trước khi đột tử, ông đã kịp làm hỏng một Phó Bí thư Tỉnh uỷ, ba thiếu tá Công an và hai mươi mốt quan chức lớn nhỏ trong các ngành công thương nghiệp. Nếu không có sự tranh giành tài sản của bốn bà vợ ở ba miền và khoảng một tá bồ nhí suốt dọc chiều dài đất nước thì người ta không làm sao rõ được những hoạt động mờ của ông. Sở Văn hóa đốt bánh pháo ba mét ăn mừng vì suýt nữa duyệt kế hoạch dựng tượng ông. Hóa ra ông đểu và độc ác. Báo chí gào thét đòi quật mồ ông dậy để xử bắn. Cô con gái cưng của bà vợ chính thức bị giật ra khỏi đống nhung lụa. Nguyễn Thị Thảo trở thành ca sĩ Cam Ly là một truyện dài, một trường thiên tiểu thuyết mà chương nào cũng đẫm đầy những tình tiết lừa đảo. Lỗ Tấn bảo "Có sa sút mới biết bụng dạ người đời". Bích than vãn.

- Chán quá, tao chán quá chúng mày ạ. Chưa bao giờ thấy cụt hứng như thế này.

Cam Ly thở dài.

- Anh uống thật nhiều vào. Rượu nó khử được buồn. Hồi em mới lên Sài Gòn em uống liên miên. Nếu không vậy thì làm sao còn sống đến bây giờ mà gặp các anh.

Hoàng châm điếu thuốc mới. Cam Ly có từng trải mấy đi nữa cũng chỉ là một cô bé. Chán đáng sợ hơn buồn. Chán là lúc con người hoang mang bải hoải chẳng còn thiết bấu víu vào đâu nữa. Chán là vũng tù đọng những cái bẩn thỉu nhất của nỗi buồn. Buồn khả dĩ còn chịu được. Đôi khi có mưa đâm lại thú vị. Còn chán, Bích kể lể:

- Sáng hôm kia tao ngồi với bọn Đài Truyền hình. Thằng đạo diễn Lê My nó hứa lăng xê bọn mình qua chương trình thanh niên theo kiểu phong trào ca nhạc quần chúng phường. Gì thì gì kệ mẹ, mình phải thò mặt ra người khác mới biết được. Tao thì tao đếch sợ bất cứ thằng nào. Tay trống thằng Mỹ còn non thật, nhưng đi "lít" với chạy "bát" thì tao với mày phải xếp trong tốp ten ghita của thành phố. Đang nhậu dở, bỗng thằng cha Lê Mỹ nó khóc, nó kêu thương chúng mình lắm.

- Trượng phu bàn chuyện đại sự mà khóc, điềm gở quá. Chính tao cũng ngạc nhiên. Tao thấy "chả" còn đáng thương hơn mình nhưng nó cứ khăng khăng đòi thương mình hơn thì tao biết sao.

Hoàng phì cười:

- Cải lương nó gọi đấy là lòng nhân hậu.

Cam Ly lại hát, giọng cô bé sẽ không đến nỗi lắm nếu bớt uống rượu và hút thuốc. Trời sầm sập mưa. Cái hẻm nhỏ thoắt chốc đã ngập đầy nước, Cam Ly quay sang Hoàng.

- €, bé Ly tối qua nhờ em đưa thư cho anh Hoàng nè.

- Ai?

- Con nhỏ cave mặc bộ đầm đen đó.

Cam Ly với bóp lấy ra cái phong bì có in hình bến Nhà Rồng.

- Cho em xem nhớ.

- Cũng chẳng có gì đâu, thôi cho anh xin.

- Em xem nó viết gì nào.?

Bích mồi một miếng thịt bò, nhăn mặt vì dai.

- Có đếch gì mà xem, chắc lại nhố nhẩng ba cái chuyện tình tỏ tình mờ. Cuộc đời ngẫm cũng kỳ, những thằng ngu thì thường lại đẹp giai.- Bích đành nhổ miếng thịt bò vào góc nhà.

- Mà cẩn thận đấy Hoàng ạ. Đàn bà là một thế lực chẳng thua gì tôn giáo đâu.

- Merci.



Hoàng đút phong thư vào túi áo; ừ, nếu là bộ đầm đen. Dưới ánh đèn nhẩy anh lờ mờ thấy cô bé đó đôi ba lần. Chịu không thể nhớ nổi. Trời đã ngớt mưa, khung cửa sổ đọng vài vệt nắng.

- Hồi ở ngoài Bắc chắc anh Hoàng cũng được nhiều người mê.

- Có chó nào. Bọn lớp nó gọi thằng dở hơi này là tu sĩ, nói được vài câu với đàn bà thì són đái ra quần. Chỉ được cái mẽ.

Bích chiêu ngụm rượu giọng thật thà:

- Công tâm mà phát biểu thì hồi sinh viên anh thật sự có duyên ngầm.

- Thế mà em nghe đồn ngày xưa anh nhẩy lầu vì...

- Em nghe đồn hay em nghe anh. Miệng lưỡi người đời có bao giờ gọi là sạch. Giới khẩu là giới đầu tiên của người có đạo. Em hỏi thằng Hoàng xem có phải Đức Thích Ca mầu ni suýt rút lưỡi tất cả chúng sinh không.

- Anh nói linh tinh gì thế.

Cam Ly hơi hoảng. Rằm và mùng một cô bé vẫn đi chùa đều. Hoàng xử hoà:

- Kệ nó Ly ạ, trước sau thì nó cũng bị quỷ sứ luộc trong vạc dầu như nấu xì thẩu hay luộc quẩy. - Hoàng ngước mặt lên trời vẻ sùng kính.- Bạch Đức Phật Tổ đại từ đại bi, con không cứu được bạn con nữa rồi.

Bích cười tứa hết cả nước mắt.

- Tiên sư cái thằng đạo đức giả...

Mây lại bắt đầu xàm xạm, có lẽ sẽ mưa suốt buổi chiều. Bích ngà ngà say, ăn xong bát mì tôm lăn ra ngủ. Cam Ly đứng lên vặn nhỏ số quạt trần. Hơi nước ẩm và lành lạnh.

- Anh Hoàng đói không?

- Bình thường.

- Lại mưa kìa.

Mọi người kêu mưa trong này thường ngắn.

- Em nấu cho anh Hoàng gói mì nhé.

- Anh uống nốt chén này thôi.

- Em chưa thấy ai uống nhiều bằng anh.

- Ngớt mưa chở anh lên Sài Gòn.

- Lại ra Tigone à.

- Ứ.

Thời gian nhiều tháng trước có một nơi bạn bè muốn tìm Hoàng thường đến, đó là luột quán cà phê đèn mờ có bán rượu. Không đắt lắm nhưng tiếp viên chọn lựa cẩn thận. Hoàn toàn bị cấm hành nghề trong giờ. Cả hai vợ chồng chủ quán đều thân với Hoàng.

Ngay cái tên "bản hiệu" cũng là Hoàng đặt. "Cậu chọn cho anh chị một cái tên nào tây tây nhưng đừng lố quá. "Vậy thì Tigone. Chao ơi, hoa nào chẳng là hoa; ông nhà thơ tóc dài, gã lãng tử khét tiếng trước năm 75 thi thoảng tạt ngang ngồi uống whisky ở quầy Bar lại nghêu ngao ngâm. "Nếu biết ngày mai em lấy chồng. Em ơi đừng tưởng thế là xong!" Mưa tạnh hẳn. Hoàng để đàn lại, dắt xe ra đầu hẻm chờ Cam Ly vào lấy ô. Bích trở mình dậy dặn với theo là tối nhớ phải qua "Hương Tre". Hoàng đèo Cam Ly, cái xe Sáu bảy ngoằn ngoèo giữa dòng người đông đúc vội vã tranh thủ khoảng trống giữa hai trận mưa. Đến ngã tư Lê Thánh Tông rẽ vào đường Hai Bà Trưng, Hoàng đỗ xe. Còn một đoạn ngược chiều anh muốn đi bộ. Cam Ly vòng lại với Bích. Quán ba giờ chiều, tàn bữa trưa đã lâu nhưng nhờ có mưa nên khách vẫn đông. Hoàng biết vậy vì mắc treo quần áo nặng trĩu đồ che mưa. Tiền sảnh rộng có bể cá, cây cảnh. Một bộ sa lông rất xịn kê thật chướng, chỗ khách ngồi chờ trước khi vào buồng trong. Duy nhất bà chủ mạc rốp đỏ đứng sau quầy. Hiền lành như bất cứ tiệm hiền lành. Các đào không được phép lấp ló. Công an khu vực thì như người nhà, nhưng nhỡ ra thì có vài chú lạ mặt bên đội phòng chống tệ nạn xã hội tạt ngang.

- Hello.

- Ối giời! Tưởng ai. Chú đi đâu mà mất mặt. Nhiều người nhắc chú lắm nhá.

Giọng Bắc có pha chút Sài Gòn nghe dễ chịu. Bà chủ người Nam Định, khoe với Hoàng là dân đạo gốc. Tháng trước vừa lên đồng hết gần một triệu. "Chị là chị cứ thành tâm. Bên cha cũng kính, bên mẹ cũng thờ. "Dân mình khi tin thì thường hồn nhiên. Hồi Hoàng còn ở trong trường nghe giáo sư Trần Quốc Vượng thuyết giảng: "Tôn giáo của người Việt có tính hỗn giao". Nghĩ cũng phải.

- Em cũng mắc làm với đứa bạn.

- Lại đàn sáo à.

- Vâng.

- Uống gì nhé?

- Em muốn lên lầu.

- Lại buồn hả. Nhà vừa lấy thêm mấy đứa nhỏ. Ngu ngơ lắm, để chị kêu một đứa sang với chú.

- Vâng.

Hoàng lấy một chai Remy Martin. Chưa ghi nợ lần nào nhưng có lẽ lần này phải vậy. Cái phòng Hoàng hay ngồi cũng chẳng có gì đặc biệt, nó ở chót cuối hành lang và khi vén rèm có thể nhìn xuống phố. Những hôm mưa vẫn để máy lạnh mở khẽ cửa sồ cho bụi nước li ti bám vào, Hoàng thích vậy và bà chủ chiều vậy.

- Em chào anh.

Cô bé trạc mười bẩy mặc bộ đồ đầm màu mận chín, vẻ lúng túng khi chỉ thấy một mình Hoàng.

- Em ngồi xuống đây.

Cô bé hơi lai và nhiều nét gợi tình. Hoàng úp mặt xuống chén rượu cố không nhìn thêm bộ ngực chật căng.

- Em hút thuốc không?

- Thưa anh em không.

- Em muốn ăn gì?

- Thưa anh em ăn rồi.

- Thế uống rượu nhé.

- Dạ.

Chắc cô bé mới vào đây làm thật. Bà chủ dậy là phải lễ phép và chiều khách. Vài ba tháng nữa mới mềm mại được. Đành vậy thôi, nhưng thiên tài được giải Nobel phần lớn là người già. Hoàng kêu thêm lon soda, không có đồ chữa lửa cô bé khó mà uống "sếch" được.

Qua rèm nhung đỏ mưa xối xả trắng mặt đường.

- Em ngồi gần lại đây.

Cô bé nhích nhích ghế, rất lưỡng lự để tay lên tay Hoàng. Anh rót đều cho cả hai ly.

- Đã bao giờ em say chưa?

- Một lần em đi Lái Thiêu với nhỏ bạn.

Cô bé uống thêm nửa ly rượu nữa rồi cũng hút thuốc. Hoàng thấy đói. Anh gõ vào cửa kính, thằng bé dẫn phòng thò đầu vào cười tươi. Nó biết Hoàng ăn gì, dù uống với nhiều người hay ít người, Hoàng chung thuỷ chỉ mồi rượu bằng cá lóc xào nấm.

- Anh quen ở đây lắm à?

- Ứ, quen nhiều.

- Lúc nẫy khi anh mới vô, các chị kể anh tiêu bạo hết biết.

Hoàng uống hết, ly thử ba lại thấy tỉnh táo. Nếu đêm qua mà ngủ tròn giấc có lẽ tốt hơn. Phòng bên cạnh lục đục những tiếng động khả nghi. Hoàng chăm chú nhìn trời mưa, người anh cồn cào trống rỗng, nhưng nhức buồn. Thằng bé vẫn thò đầu vào trước, đôi mắt thông minh lấp loáng trơ trẽn. Rồi đĩa cá hình bầu dục nhẹ vờn khói mỏng. Hoàng đưa cho nó tờ tiền lẻ dặn thêm là khi ông chủ về thì kêu qua. Cô bé chăm chú nhìn Hoàng. Anh đặt ly rượu, cầm đũa mồi một miếng thật to trệu trạo nhai.

- Trông anh hiền hiền.

- Mọi người thì nói khác đấy.

Cô bé dạn hơn ngả đầu vào vai Hoàng loay hoay nghịch ve áo anh. Hoàng lấy khăn ướt quệt kỹ môi, anh hôn nhẹ lên mái tóc còn nồng mùi gôm.

- Em tên là gì anh biết không?

- Anh sắp biết.

- Em tên là Khanh.

- Em đi làm có xa không?

- Gần xèo mà. Em trọ chung với chị Hạnh và nhỏ Thảo.

- Tối nay anh đón em nhớ.

Cô bé xoay người nhìn Hoàng. Đôi mắt được kẻ rất thẫm, một màu của buồn và hoang dại. Hoàng quay mặt nhìn qua cửa sổ. Không hiểu sao cái cảm giác muốn nhẩy từ trên lầu xuống đường cứ day dứt. Những ngày như thế này quả là không thích hợp với mình. Sẽ còn rất nhiều ngày giống như hôm nay. Thế thì chấm hết. Sẽ không còn ràng buộc gì cả. Sẽ chẳng có sự phi lý nào cả. Cô bé ngồi lên lòng Hoàng vòng hai tay qua cổ anh.

- Tối nay anh qua thật à?

- Thật như là thật.

- Em sợ.

- Anh cũng không dũng cảm lắm đâu.

- Em chưa quen như vậy lần nào.

- Em nghĩ là anh quen à?

- Anh kỳ lắm.

Những người sắp chết, thì hay nói gở. Mình cũng thấy dạo này mình kỳ quặc. Không hiển có luân hồi không. Mình chỉ tin vào đức Chúa duy nhất. Krishnaluurty đã hỏi một tay quá băn khoăn về chuyện luân hồi. Tại sao ông ta lại tha thiết với vấn đề này như vậy? Phải chăng, ông muốn thân xác ông dù phải chết, nhưng linh hồn ông vẫn trường tồn. Cái bản ngã của ông dù sao cũng không mất, hẳn. Hơn nữa, nhờ trường tồn ông sẽ được Thượng Đế ban thưởng, phong thêm quyền tước thiêng liêng mà ở trần thế này không sao có được. Nhưng đấy là triết học. Chỉ có triết gia mới đi căn vận một cách cay đắng. Hoàng thè lưỡi khoắng vào cốc rượu. Cô bé khúc khích cười, nàng hôn rất đậm lên má Hoàng. Cô bé sẽ rất cởi mở và thế nào cũng kể một vài chuyện ngày xưa cho mà xem. Em với nhỏ Thảo lên Sài Gòn học may đồ đầm. Con nhỏ Thảo yêu trước rồi nó giới thiệu cho em. Người yêu em nhà ở Quận Năm giàu thê thảm luôn... Hoàng từ từ rót rượu từ từ uống. Thiên tình sử của cô bé chắc là dài và mưa chắc là lâu. Cũng có thể rất thật cũng có thể hoàn toàn giả dối. Và đương nhiên đoạn cuối sẽ có tan vỡ, có lừa đảo. Sau chuyện của Nhã mình đâm ghét những chuyện tình cảm. Bạn mình thật buồn thật khổ mà đành nhìn xuôi tay bất lực, nói gì chuyện đời. Nhưng cô bé vẫn muốn san sẻ. Freud có một thuật ngữ rất hay để gọi trạng thái tâm lý của cô bé lúc này. Không nhớ được.

- Rồi gia đình bắt anh ấy qua Mỹ. Trước khi đi anh ấy tặng em một cái dây chuyền.

Cô bé ngây thơ cho Hoàng xem mặt dây chuyền hình trái tim năm sâu trong trùng ngực. Hoàng thở dài, không đừng được, hôn lên bộ ngực căng tròn để trần của cô bé.

- Tối nay mấy giờ cưng đón em, phải qua mười rưỡi bọn em mới hết khách.

- Nhẹ nhẹ tay để anh thở đã.

- Anh đáng yêu ghê.

Cô bé cười khanh khách cắn vào môi Hoàng. Con quỷ con, nàng hiếu động hơn anh tưởng. Có tiếng gõ cửa lịch sự, cô bé nhoài người ra khỏi lòng Hoàng. Son môi lấm hai bên má Hoàng.

- Cứ vào đi.

Một bộ veston cắt thật khéo. To cao và đẹp trai, một sợi dây chuyền thật bự quấn quanh cái cổ lực lưỡng và hồng hào. Ông chủ cười rất có duyên. So với hồi còn là anh kép cải lương lệu dệu đi bụi mấy tỉnh miền Đông cùng với Hoàng thì bây giờ một trời một vực.

-Thưa, em lấy thêm ly cho ông chủ.

Ông chủ xua bàn tay có nhẫn hột xoàn kêu thôi.

Anh em gặp nhau là nhận chung ly. Mọi hình thức xã giao đều làm tình bằng hữu dễ rạn nứt,. Hoàng nói khéo để cô bé đi xuống nhà, anh nói là có một vài chuyện riêng với ông chủ. Cô bé trước khi khép cửa ngập ngừng nhìn Hoàng. Anh cười, cô bé cũng hơi hơi cười.

- Cụng một ly đã. Ly này của con nhỏ hả. Toàn mùi son. Thơm thật, mùi con gái nhà lành.

Bà chủ không ghen nhưng ông chủ rất ngoan. Tất cả những lứa nhân viên mới đều do ông chủ tuyển. Không bao giờ có chuyện Mã Giám Sinh ăn vụng Kiều. Chín mươi chín nơi tung hoành thì đương nhiên cũng phải có một nơi ỏn ẻn. Lý thuyết là vậy những thực tế định lực cũng phải rất dầy.

- Anh có rảnh tiền không? - Hoàng vừa hỏi vừa mân mê chén rượu.

- Có mấy khi anh có nhiều tiền đâu...

- Em cũng chỉ cần vừa vừa.

- Dạo này kẹt thế à?

- Tối nay em muốn ngủ khách sạn.

- Anh xuống hỏi chị nhá.

- Anh em mình cụng ly nữa cái đã.

Rượu chảy qua cổ mang vào sâu trong một cảm giác trống rỗng. Bình thường thôi mà, mọi chuyện đều bình thường. Nhã nói mình hay làm phức tạp thêm vấn đề. Hoàng lè nhè.

- Ở đây anh còn bao nhiêu?

Ông chủ móc ví thật thà đếm. Không ít lắm, ví mỏng thôi nhưng toàn tiền chẵn, ngày xưa ông chủ cũng có ví, da mặt mịn hơn cái ví này và nó luôn luôn phồng căng. Ngăn ngoài kẹp một cuốn lịch nhỏ. Ngăn giữa vài ba cái thư tình từ vài ba địa chỉ khác nhau. Ngăn trong cùng trân trọng giữ mấy vé xổ số mua hóng hớt ở vệ đường. Không có tiền mặt và hồi ấy bao giờ cũng là vậy.

- Em cầm tất nhớ?

- Ứ. Anh uống nốt ly sô-đa này kẻo bị nấc.

Ông chủ bị nấc thật, những người đẹp giai quá mà bị nấc trông tội nghiệp.

- Bao giờ thì cậu trả?

Cách đây chừng gần năm, anh kép cải lương gầy hơn so với bây giờ khoảng hai mươi ký, khi vay tiền Hoàng đều hẹn rõ ngày trả. Rồi cả hai cùng quên. Hoàng cố nhớ cái lần cuối cùng ông chủ vay của anh.

- Hôm em đưa anh sang chơi bên Bình Thạnh, đấy là lần đầu tiên anh gạt chị. Hình như anh cũng có hỏi vay em năm chục ngàn.

Hoàng khoái trá nhìn bộ râu được tỉa nắn nót của ông chủ giật giật. Thằng Bích nói nhiều câu đúng phết, ở với chó phải sủa giọng chó.

- Nếu anh có xuống dưới nhà thì nói trước với chị là cho em thiếu hai chai này. - Thừa thắng Hoàng xốc tới - Rồi kêu em con nhỏ vừa nãy.

Ông chủ bước ra với vẻ mặt hơi buồn. Ông chủ nói là rất đau lòng khi thấy bạn không còn phong độ như trước. Sự tha hoá của Sài Gòn không chừa một ai. Trái tim quặn đau hơn bao giờ hết vì từ xưa tới nay vẫn coi Hoàng là một người khác. Diễn viên chuyên vào vai bi trên sân khấn ứa nước mắt trước cảnh đời trần trụi. Hoàng ngồi lại một, mình và tự thề là phải uống hết chai rượu. Khi cô bé xẹc via không gõ cửa bước vào thấy ông khách kê ba chiếc ghế ngủ ngon lành. Hoàng tỉnh rượu vào cuối buổi chiều. Đã hết mưa và ngoài cửa sổ nhìn ra phố xe máy đã bật đèn. Trên mặt, bàn duy nhất dang dở chai rượu. Lòng bàn tay cồm cộm một, tờ giấy gập tư. Hoàng đọc nét chữ tròn tròn. "Anh say quá, bà chủ kêu để anh ngủ. Em phải tiếp khách ở phòng số 4. Anh nhớ là nói gì với em không. Em chờ." Hoàng lấy chai gõ xuống mặt, bàn kêu tính tiền. Anh bảo thằng nhỏ cầm hai tờ tiền chẵn đưa sang cho Khanh. Hoàng xuống dưới nhà. Ông chủ chở bà chủ đi lễ chiều. Hoàng trả hết chai Remy Martil, chỉ còn đủ tiền xích lô về nhà Mỹ. Cửa bấm khoá ngoài, Hoàng vẫn giữ chìa suốt đêm qua. Căn nhà được thu dọn sạch sẽ, chắc là Cam Ly. Hoàng vào buồng tắm vặn vòi hoa sen, nước miên man chảy và anh tỉnh rượu hẳn. Không bao giờ mình uống rượu nữa, sẽ không bao giờ. Hoàng chán nản cười khẩy, thế là đã bao nhiêu lần. Chuông đồng hồ đánh sáu tiếng, Hoàng ngồi thừ trên tấm đệm trải trên sàn nhà. Bốn bức tường hoang mang một màu ghi nhạt. Lạy Chúa, xin Người đừng bỏ con.

Hoàng giật chuông căn nhà hai tầng cũ kỹ có của sắt, kiểu kiến trúc trầm buồn từ đầu thế kỷ. Đi bộ một đoạn dài chân khá mỏi và Hoàng thèm thuốc. Bóng đèn tròn trên vòm cồng bật sáng nhờ nhờ. Cái ô vuông nhỏ ở góc của có che bởi mất cáo mở hé. Khuôn mặt gồ ghề của ông Bõ già, nhận ra Hoàng, cái cửa khô dầu ken két lộ ra một khoảng.

- Cha có nhà không ạ?

- Cậu vào đi - Giọng Phát Diệm của ông bõ hơi đục- Mấy hôm người mệt, buổi chiều nay người cũng chẳng dùng gì,

Căn nhà mặt tiền trông hẹp nhưng phía trong nở hậu rất rộng. Nguyên trước nó là nhà nguyện của giáo xứ. Hồi mấy tuần đầu mới Giải phóng giáo dân đặc biệt là lớp trẻ không dám đến nhà thờ. Chiều chiều họ vẫn vào đây đọc kinh nguyện. Hoàng rẽ vào khu vườn có nhiều hoa hồng quanh hang đá Đức Mẹ. Có lẽ những năm trước cả khu này được chăm sóc tốt hơn, còn bây giờ, ở đằng góc phải của hang đã hơi bị sạt. Hoàng quỳ xuống làm dấu dưới chân tượng Đức Mẹ bế Chúa hài đồng. Bệ gỗ bị nước mưa thấm đẫm làm âm ẩm hai đầu gối. Ông bõ già loay hoay ha khóm lay-ơn. Hoàng lầm rầm đọc kinh Kính Mừng. Chừng khoảng đã xong bữa chiều anh ngước nhìn cửa sổ có ánh đèn rồi đi lên lầu. Bậc thang gỗ cót két âm thầm mối mọt. Cửa không khép, cả một căn phòng rộng tám chục mét vuông toàn là những giá sách, hai bàn gỗ lim kê song song giĩta nhà thật dài, trên mặt bàn la liệt sách thần học và tạp chí tiếng Pháp. Tận cuối phòng một bóng đèn 60w toả sáng đục. Sát cạnh cửa sổ nhờ nhờ bóng cây từ ngoài cửa sổ in vào, một ông già trong bộ đồ linh mục nửa nằm nửa ngồi chìm xuống chiếc divan mây đang đọc sách; ông cụ ngước lên mỉm cười hiền khi thấy Hoàng.

- Con lạy cha.

- Ngồi xuống đây con.

Hoàng ngồi xuống cái đôn sứ duy nhất đã mẻ chân có để tấm thảm sờn hết mép.

- Con định qua cha gửi lại ít sách.

- Con đọc hết chưa?

- Dạ, con không hiểu Suzuki lắm.

- Con đừng vội.

- Vâng.

- Trông con có vẻ mệt mỏi.

- Dạ.

- Con uống trà nhé, có trà ngon. Đức Giám mục Thái Bình nhân có người vào gửi một ít biếu cha.

Hoàng đứng dậy với phích nước rồi pha trà. Trời đã tạnh han mưa.

- Hôm qua, Đức cha Tổng có đưa cho Cha mượn bản thảo chú giải Kinh Tân ước của Cha An Sơn Vị, dòng anh em Đức Mẹ người nghèo. Công phu lắm. Con có muốn xem thì ngồi đây mà đọc.

Cụ linh mục Đức là ông trẻ của Hoàng. Năm 1953, tốt nghiệp Đại chủng viện ở Pháp về nước chịu chức. Là một trong những phó tế ít tuổi nhất chịu ơn riêng của Đức giám mục Lê Hữu Từ, cha Đức xông xáo trong nhiều mặt hoạt động xã hội. Điện Biên Phủ thất thủ, trong cuộc vận động di cư khồng lồ vào Nam, cha Đức thành công khi đưa toàn bộ giáo dân trong xứ mình quản hạt xuống tàu. Tuy nhiên lại thất bại khi thuyết phục ông anh trai ông ngoại Hoàng bướng, sống với cô con gái út bán hàng xén ở chợ Ninh Bình thà để Việt minh giết chết chứ không chịu bỏ quê cha đất tổ. Cha Đức biết ông anh trai không đi vì còn một lý do rất riêng. Cả hai đứa con trai của ông trùm đều đang ở Việt Bắc. Hai đứa cháu rất thông minh mà cha Đức quý từ thuở ở chung với anh chị. Năm 1956 hồi còn ở Xuân Lộc, cha Đức đã biết tin đứa cháu thứ hai tử trận trong cuộc tập kích sân bay Mường Thanh trên cương vị là đại đội trưỏng Việt minh. Rồi bảy năm sau khi lên Đà Lạt, qua đài Miền Bắc cha Đức biết đứa cháu lớn đã anh dũng hy sinh trong khi "làm nhiệm vụ" và là một trong những sỹ quan Quân đội nhân dân Việt Nam chính quy đầu tiên được truy tặng anh hùng. Cha Đức vào Nam khoảng ba năm và không hiển sao khi phong trào công giáo dưới triều họ Ngô đang lên mạnh thì Cha rũ áo rời bỏ mục vụ xin ơn trên cho phép được vào tu viện Phan-xi-cô ở Đà Lạt để nghiên cứu thần học. Đằng đằng như vậy gần hai chục năm. Đầu năm bảy hai, thể theo lời mời thiết tha của Toà Giám mục thành phố, cha Đức về thành phố soạn chung một bộ giáo lý cho các chúng sinh dưới sự tài trợ của tỏ chức Quaker. Hoàng nhấp hớp trà nóng.

- Tuần trước con có gặp một anh bạn người Ninh Bình, bây giờ làm báo ở trong này định nhờ con dẫn đến gặp cha. Anh ấy muốn biết một vài ý kiến của cha về những phát ngôn trên tờ La Croix số vừa rồi. Con có nói là cha mệt.

- Cha cám ơn.

- Con thiết nghĩ là ở hải ngoại người ta dễ ăn dễ nói hơn.

- Cũng chẳng hẳn. Phán xét người khác không thuộc về quyền năng của con người. Hồi sau vụ Đồng Công bên Ban Tôn giáo cũng cho người sang hỏi chuyện cha. Linh mục Trần Đình Thu cha cũng biết đã lâu. Ông ấy tốt. Nhưng nhà nước người ta làm việc theo pháp luật. Mình là người theo đạo, tranh chấp chuyện tín ngưỡng không khéo thành tranh chấp chuyện thế quyền.

- Nhưng thần quyền cũng là một kiểu quyền lực.

Vị linh mục già cười.

- Cha khuyên con nên đọc thêm Giáo lý Thiền tông vì thần học chân chính cũng rất gần gũi với giáo pháp ấy. Trong tâm người Công chính không có chỗ đứng của quyền lực. Thông điệp của Đức Ki Tô là chấp nhận, vị tha...

- Con hoang mang, thưa Cha. Những ngày này con chỉ sống bằng lòng tin. Quả là nhiều người ác, quá là nhiều việc ác. Con gắng gỏi chấp nhận loay hoay với cuộc hiện sinh này.

- Sáng danh Chúa, con đang ốm đấy. Nếu cứ kiểu chấp nhận sự tồn tại như một hoàn cảnh phi lý thì Kier Kegaard hay J. P. Sactre cũng đã nói nhiều. Theo Cha mấy ông ấy hiểu hơi quá. Đức Chúa Jesus khi Người bị đóng đinh trên cây thánh giá là một sự chấp nhận. Đương nhiên đó là sự cởi chuộc tội lỗi cho tất, cả loài người. Nhưng sự hy sinh, sự chấp nhận của Đấng Ki Tô ở mặt nào đó cũng mạng tính riêng tư, vì vậy hành vi sau chấp nhận là điều quan trọng. Trong đau đớn oan ức do lầm lạc của những người khác, Chúa Jesus đã tha thứ cho tất thảy kể cả con người đã bán đứng mình. Đó là sự chấp nhận tích cực sau sự chấp nhận thụ động trước, con người bị đẩy vào và bị lấy ra khỏi cuộc đời là những điều không thể tính. Đau khổ mệt nhọc là đương nhiên, đó là điều phải chấp nhận. Nhưng quan trọng là những hành vi ứng xử đối lại. Khá nhiều người chế giễu lời của Chúa "Nếu ai đó tát vào má trái của anh thì anh hãy giơ nốt má phải" là nhu nhược. Không nên hiểu thô thiển như vậy. Chúng ta có nên hằn học, có nên nghiệt ngã ở cuộc đời này khi chúng ta cảm thấy bất hạnh? Hay chúng ta nên yêu thương và tha thứ? Theo thiển ý của Cha, đó là một thông điệp cốt tử của Tân ước.

Hoàng trầm lặng lấng nghe và thấy mình gẫy khúc theo từng ý nghĩ. Mình sắp đau đớn và cay đắng đây? Mình nghĩ về mình nhiều quá. Sự xét nét ích kỷ làm mình lầm lạc. Hoàng rưng rưng nghe. Sáng danh Chúa, tại sao có những lúc con lại không tin ở Người. Chính Người đã dẫn bước cho con buổi tối tới đây. Sự cùng quẫn cuối cùng của con người đấy là cơ hội của Chúa.

Đấng Ki Tô đã có lần phán như vậy. Vị linh mục già hơi ngạc nhiên khi thấy dòng nước mắt lóng lanh trên má Hoàng. Sao vậy con?

- Con xin phép Cha.

- Con phải đi à?

- Sáng mai con qua sớm và con nghĩ con sẽ đọc được Tân ước.

- Cha chờ con.

Hoàng đến vũ trường vừa đúng lúc Bích văng tục về anh. Hoàng cười và thấy nhẹ nhõm. Anh cầm đàn và dạo một hợp âm vui. Cô bé lễ tân nói là có người chờ anh từ chập tối, đang dùng bữa ở phòng ăn. Hoàng đi tới restaurant linh cảm điều tốt lành, anh ngó vào, đủ loại Tây với mặt bàn trải khăn tráng bầy những đồ uống sang trọng. Người phụ nữ ngồi chờ Hoàng quay lưng lại cửa đang hút thuốc, đối diện là một trung niên ngoại quốc trông dáng thương nhân. Từ rất xa Hoàng đã biết là ai rồi, anh nghẹn ngào gọi Nhã.
Share this article :
 
Support : Creating Website | phuctriethoc | NGUYỄN VĂN PHÚC
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved
By Creating Website Published by KINH TẾ HỌC
Proudly powered by NGUYỄN VĂN PHÚC
NGUYỄN VĂN PHÚC : Website | Liên hệ | phuctriethoc@gmail.com
Proudly powered by Triết học kinh tế
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved