ĐÊM LANG THANG
bùi kim thông
mùa mênh mang và đêm còn thức
gối lên phố phả những hơi thở nâu
là gió đấy và cả ô xy nữa
hình như thở là cả một nhu cầu
anh thấy lạnh và gió quay đầu lại
vuốt ve anh rồi cười cợt với trăng
trăng sáng lắm chảy lên anh như thể
đang đêm phố bỗng có đèn giăng
và anh thở và đi và thơ thẩn
gặm một nhành cỏ ướt hơi sương
bỗng giật mình vì có con dế nhỏ
hót váng lên như có cướp bên đường
lại bước tiếp về những điều chưa biết
gió bò qua khung cửa sổ khép hờ
rồi vén áo tụt quần khe khẽ
tưới lên tường ấm một giấc mơ
rải vào đêm hàng ngàn chiếc lá rụng
cây bàng gầy cứ ngỡ đêm vô tình
đâu biết rằng đêm nâng niu từng chiếc
để dành đếm khi buồn ngủ lặng thinh
anh vẫn bước đêm đã vùi ngủ kỹ
nằm im lìm anh đâu thấy vô tình
vấp vào đêm và anh ngã xuống
đêm giật mình đỡ một kiếp sinh linh
niềm vui đi từ lúc nào lâu lắm
khi hoàng hôn còn trải những tia cười
quay trở lại thấy mình xanh như thể
rơi vào trong một khóm cỏ non tươi
và cả em cũng bỏ anh đi nữa
chỉ còn đêm nằm ngủ khép mắt lành
anh nằm xuống và gió ru khe khẽ
nhặt từng chiếc lá phủ lên anh