Cứ mải ngắm nhìn cậu bé, ký ức tuổi thơ chợt ùa về trong tôi với cả một khoảng trời kỷ niệm, cái ngày mà..
Hoa ơi…chuẩn bị đến đâu rồi, than đã nghiền xong chưa, tớ chuẩn bị hết đất sét rồi đấy, lặn pháo sáng đi để còn phơi khô, tối nay nhất định pháo của mình sẽ đẹp hơn bọn cái Phương…Long ơi, mày tìm được thân chuối chưa, không sang nhà thằng Mít, bố nó hình như hôm qua mang về cái thùng xốp đấy, xin đi…
Ngày ấy, cứ mỗi dịp hè về, trọn vẹn cả 3 tháng không phải lo gì đến sách vở, chữ nghĩa nên sau những giờ giúp gia đình cơm nước, lợn gà, bờ bãi…thì từ chiều đến tối là khoảng trời riêng của chúng tôi. 4, 5 giờ chiều là phải chuẩn bị phao để cho những chuyến vượt sông. Phao là những thân cây chuối, những mảnh gỗ bỏ đi mấy đứa phải phân công nhau đi săn từng nhà một.
Tối đến, cơm nước xong, mắt trước mắt sau, nghe tiếng huýt gió của thằng Sức là chúng tôi lại tụ họp đông đủ, nhanh đến nỗi mẹ tôi lần nào cũng phàn nàn, giá như gọi chúng mày đi cắt cỏ cho bò mà nhanh như thế thì mẹ được nhờ. Mà lạ thật, trong tất cả lũ chúng tôi, mỗi mình thằng Sức là biết huýt gió, thế nên hôm nào cũng vậy, cứ sau giờ cơm bao giờ nó cũng là đứa có mặt sớm nhất ở cái sân bỏ hoang của nhà bà Ky. Tất cả tài sản lớn bé của chúng tôi đều xếp ở đó. Nơi đó được ví như kho báu bất khả xâm phạm với pháo sáng, quay, súng cao su, phao…và cả chiến lợi phẩm thu hái được từ những khu vườn bỏ hoang… Thế nhưng có lẽ trong tất cả các trò chơi thì pháo sáng là thứ phải làm cầu kỳ nhất nhưng cũng là thứ trò chơi đáng giá và sang trọng nhất.
Những quả pháo được chuẩn bị công phu với bột than đốt từ gỗ xoan, nghiền nhỏ, cuộn vào giấy như người ta cuộn thuốc lá rồi nhét vào từng nắm đất sét đã nhào kỹ như bột. Phải thật khéo léo để một nửa cuộn giấy đó nằm gọn trong lòng đất sét, nửa còn lại thò ra bên ngoài làm ngòi để châm lửa đốt…
Bọn trẻ chúng tôi ngày ấy chưa thể cảm nhận được thế nào là vẻ đẹp thanh bình, thơ mộng của làng quê với bờ đê, lũy tre và dòng sông…Chỉ thấy thích thú khi những đêm trăng sáng, cả lũ đứng trên bờ đê lộng gió và bắt đầu thi ném pháo sáng xuống mương (nơi cung cấp nước tưới cho cả cánh đồng làng quê tôi). Những quả pháo sáng khi được ném lên cao, tung ra hàng ngàn tia sáng rực rỡ từ bột than xoan nghiền nhỏ trong tiếng cổ vũ reo hò, trong cả sự hả hê đắc thắng của chủ nhân…Pháo hết, cũng là lúc từng nhóm nhỏ tỏa đi. Bọn con gái thì nhổ cỏ may kết thành những bó hoa và mơ làm công chúa. Lũ con trai thích phiêu lưu, bí ẩn luôn tìm đến những trò chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê…
Thời gian cứ êm đềm trôi cùng năm tháng tuổi thơ bên ngôi nhà nhỏ ven đê cùng những trò chơi con trẻ…Cho đến giờ, dư âm của những tiếng reo hò cổ vũ và hàng ngàn tia sáng huyền diệu trong những đêm trăng mờ ảo vẫn chập chờn đi về trong mỗi giấc mơ tôi. Để rồi, hôm nay trên phố, bất chợt bắt gặp hình ảnh những đứa trẻ loay hoay vật lộn với không gian chật hẹp chốn phố phường, tôi lại mơ, giá như chúng cũng được như chúng tôi ngày ấy…
Đông Nhật (ĐĐK)