Không biết tự bao giờ, cô bé đã yêu cái sắc phượng đỏ rưng rưng mỗi độ hè về. Cái màu đỏ ấy rực lên, cháy bỏng những ước mơ khao khát của tuổi học trò.
Phượng - tên loài hoa cũng là tên cô bé - cái tên mà bao lần hắn ngày đêm thao thức làm thơ, bao lần xếp bướm thành tên để ép vào cuối vở, để rồi được mộng mơ ...
Phượng - đã bao lần cô bé giương đôi mắt nai ngắm nhìn không biết chán. Phượng có đẹp không, cô bé có đẹp không mà sao hắn mãi bảo rằng Phượng đẹp lắm. Phượng rung rinh, Phượng ngúng nguẩy, hắn là cái đồ chuyên "nịnh nọt" người ta .
Phượng - là bao lần cô bé dụ dỗ: "Hái cho Phượng đi, một nhành thôi!". Hắn bấm bụng "Canh giùm ông giám thị". Rồi leo tót lên cao, cô bé hồi hộp, rồi mỉm cười khi hắn trao một nhành hoa đỏ rực, còn rung rinh, còn tươi nguyên. Hắn ngập ngừng: "Đây là bó hoa ... cầu hôn". Cô bé giãy nảy lên, cầu hôn bằng phượng vĩ à, không thèm đâu, không thèm lấy cái mặt... mụn của ông đâu". Thế mà cô bé vẫn nhận, vẫn ôm nó vào lòng, cho hai tiếng cười giòn tan, vút cao lên theo những tầng phượng vĩ.
Cô bé chở phượng về phố, những cánh phượng đỏ rung rinh, vòng xe lăn đầy kỷ niệm. Ngày mai là ngày cuối rồi, sẽ nhìn phượng lần cuối, sẽ nhìn hắn lần cuối ... để rồi chia tay .
Một cánh phượng rơi ...
Hai cánh phượng rơi ...
Rồi ba cánh phượng rơi ...
Cơn mưa phượng lả tả ...
Cánh thứ nhất, cô bé xin dành tặng cho cha mẹ, người đã nuôi cô bé mười hai năm trời đèn sách.
Cánh thứ hai, cô bé xin dành tặng cho thầy cô, người có công dạy dỗ, truyền đạt kiến thức để cô bé vào đời .
Còn cánh thứ ba, cô bé xin dành tặng cho nhau ...