Home » » CƠ HỘI CỦA CHÚA - CHƯƠNG 7C

CƠ HỘI CỦA CHÚA - CHƯƠNG 7C

Written By kinhtehoc on Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012 | 00:53

3

Tôi đã hai mươi mốt tuổi và còn hai tháng nữa tôi tốt nghiệp đại học. Tôi đã yêu ba năm, đã có nhiều hạnh phúc, đã có nhiều kỷ niệm. Tôi nhìn mọi sự chậm rãi hơn và đã có một vài điều hư vô quấy rầy trí óc. Nhật ký của tôi dày đặc chữ đã sang quyển thứ ba. Tôi đúng hay sai trong tất cả những cái tôi đã làm. Qua rồi, qua hẳn rồi tuổi vẩn vơ. Tôi chưa lớn nhưng không còn bé. Rồi mai kia tôi phải đối diện với những gì. Sẽ lấy tấm chồng mình yêu. Cũng có khi số tôi không được cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Tại sao liên miên những ngày tháng này tôi thấy trống rỗng. Liệu tôi có tham lam quá không. Tôi đi thực tập xa và chỉ riêng mình tôi biết là tôi thích điều đó. Tôi muốn xác định mình và tôi tin chắc tôi xác định được. Ở gần Hoàng thường thường tôi không nghĩ được gì. Cách nói của anh, sự uể oải trí thức của anh đẫm đầy ở tôi. Tôi muốn có một góc tâm linh của chính riêng tôi. Tôi yêu, và tôi trao trọn vẹn nhưng tôi còn sống nghĩa là chưa mất hết. Đáng nhẽ ra Hoàng phải vun xới cho góc vốn đã nhỏ bé đó. Tôi bảo Hoàng:

"Em muốn đi học ngoại ngữ".

Hoàng cười:

"Buổi chiều hay buổi tối?"

"Buổi chiều. Cả buổi chiều em rỗi một mình vì lúc ấy anh đang bận uống rượu."

"Em nói quá cho anh, nhỡ trưởng phòng anh nghe thấy. Nhà nước, người ta cấm cán bộ uống rượu trong giờ."

"Em chán quá anh Hoàng ạ"

Khi tôi mệt mỏi, thường thường tôi gọi cả tên anh. Hoàng biết, anh âu yếm hôn tôi. Phía thăm thẳm nào đấy vẫn vảng vất mùi cồn. Anh Hoàng ơi, anh nghiện ngập thật rồi. Hải Phòng bụi và ồn ào. Đường phố ngán ngẩm lác đác cây xanh. Ngân hàng thành phố nhìn ngoài không đến nỗi nào, vào trong, thấy bàn ghế xuống cấp phát rầu ruột. Loanh quanh, phía đường ra Đồ Sơn vài chỗ giải trí. Nếu những chiều không phải đến chỗ thực tập thì thật buồn. Hôm đầu tôi còn lang thang một mình, sau không dám. Con trai dưới này trêu rất sỗ. Tôi ở nhà Huệ, nó là bạn cùng lớp. Bố Huệ làm xây dựng, hình như là cai thầu. Nhà Huệ thênh thang rộng ba tầng sáu buồng. Đồ đạc trong nhà đắt tiền nhưng kê lộn xộn. Quần áo thay ra mọi người đều vắt lên dàn cassette Sony ba cục đời mới. Một bộ salon Pháp bố Huệ mua từ tàu viễn dương bị lũ chó đang lớn gặm nham nhở. Nhà Huệ ăn cơm cũng không giống nhà tôi. Ai ngồi trước ăn trước không đợi nhau. Bà người ở dọn mâm thức ăn ngon lành khoảng sáu-bảy món nhưng ai nấy đều ăn vào bát to gắp đầy thứ mình thích. Bố Huệ ngồi trên sa lon khoanh chân vòng tròn vừa ăn vừa xem Ti vi. Mẹ Huệ vừa ăn vừa đếm tiền. Anh giai Huệ vừa ăn vừa đọc báo Công an Hải Phòng. Hôm chuẩn bị xuống đây đi thực tập, Huệ đã rủ tôi: "Về nhà tao ở vừa thoải mái, vừa ít người ". Huệ là bạn gái nội trú duy nhất của tôi. Nó tốt tính đến thô bạo. Thường thường ăn ngủ ở nhà tôi cả tuần. Bố mẹ tôi lúc đầu không quen sau quý lắm. Huệ ào ào, chưa bao giờ tôi thấy nó để bụng chuyện gì. Hai đứa từ bến xe về đến cổng nhà, Huệ không bấm chuông hét oang oang. Bầy chó năm con ùa ra sủa thi, tôi phát khiếp. Hôm đầu tôi giữ ý ăn chậm đợi mọi người ăn xong để rửa bát. Mẹ Huệ trông thấy sa sả mắng bà người làm. Nhà Huệ ồn ào vui, mọi người quý nhau và thường đùa rất tục. Có lẽ Huệ được cưng chiều nhất. Cả họ nội lẫn họ ngoại duy chỉ có một mình Huệ học đại học.

"Hôm tao thi chàng biết quái gì cả, may ngồi cạnh thằng ở lớp chuyên toán thành phố. Tao bảo mày không cho tao chép tao xé tan bài này. Con nhà giời sợ vãi cả cứt...' Huệ đỗ đại học được mẹ cho cái dây chuyền hai lạng. 'Bố và anh tao tổ chức ăn khao ở nhà hàng Phong Lan. Băng pháo đốt dài mười bốn mét.' Cả Hải Phòng nhầm là Huệ cưới. Những ông khách sơ sơ làm ăn phải lụy bố mẹ Huệ không biết đằng nào mà lần, thôi thì cẩn thận làm cái phong bì to tướng. Huệ lên Hà Nội học, ngồi cùng bàn với tôi. Tôi quý nó vì tính nó đốp chát và không lê la chuyện vặt. Huệ uống rượu thì đến Hoàng cũng phải sợ. Khi say nó quậy khủng khiếp, Hoàng khoái ra mặt. Huệ khen Hoàng đẹp giai, khen tôi số đỏ. "Mày sướng thật" Tôi cười buồn. Tính nó ruột để ngoài da, không cả nghĩ và âm thầm dằn vặt như tôi. Anh giai Huệ tên là Hưng tay chân lều nghều đeo đầy vàng. Nhà có em gái và bạn em gái nhưng lúc nào cũng xã xượi một cái quần đùi trễ cạp. Hai đứa chúng tòi ở tầng ba, ít người lên, thế mà nhiều lúc thót người vì sợ. Không bao giờ vào phòng người khác mà anh ta gõ cửa. Đùa em gái thì toàn phát vào mông, quen tay phát luôn cả tôi. Lúc đầu cái sinh hoạt ồn ào ấy làm tôi hoang mang, về sau tôi coi như là hồn nhiên. Bố Hụê văng tục luôn mồm, bạ câu nào cũng đệm. Ở một người nhiều tuổi lại nhiều tiền chửi thề nhiều quá không thấy tục mà thấy ngộ nghĩnh. Mẹ Huệ ưa học điều sang, tính có đôi phần chao chát nhưng yêu chồng chiều con. Tôi sống ở được ba ngày thì nhà Huệ làm cơm mời khách. Tíu tít là bận, ầm ầm như chạy loạn. Một ông bếp già nấu cao lâu từ thời Pháp được mời đến. Bát đĩa nồi xoong sắm mới toàn bộ vì thường thường nhà Huệ quen ăn cơm tiệm. Tôi với Huệ trang trí lại phòng khách. Thiếu cái gì đấy chạy vào bảo anh Hưng đưa tiền. Tôi mua nhiều hoa cắm thành hai lọ. Mọi người nắc nỏm khen con - gái Hà-Nội. Căn phòng sang trọng hẳn lên. Khách đến đúng giờ đi Toyota Crona. Bố Huệ mặc chemise trắng, cà vạt kẹp ghim vàng, tay đeo một nhẫn kim cương to đến nỗi mấy ông khách vừa nhìn thấy mặt liên tục co giật. Mẹ Huệ măc áo dài sa tanh hoa chìm đi hài nhung chưa quen loạng choạng đá vỡ một chồng đĩa Tàu, rồi khi khách vừa vào cụ lại vấp đổ cả nồi xúp gà. Bốn ông khách với cả nhà Hụê và tôi là chín người nhưng bữa tiệc được soạn cho ba mươi người. Ông bếp già kêu trời là hoang. Bố Huệ đáp gọn lỏn "Thừa còn hơn thiếu". Mẹ Huệ cho nổ chín chai Champagne, định suất sẵn mỗi người một chai. "Các bác cứ tự nhiên, sáng nay em vừa bảo cháu mua chẵn hai chục chai." Khách ăn cảnh vẻ quơ đũa lấy lệ nhấm nháp khen ngon. Hoá ra toàn quan chức nhất nhì của thành phố. Đến cốc Martiny thứ ba thì bố Huệ lỡ văng tục. Mẹ Huệ lườm ông chồng thô lỗ, nhã nhặn tiếp cho ông khách mặc comple màu sáng ngồi đối diện một đũa đầy gà xé phay. Ông này còn một bát đầy lẫn lộn cả món khô lẫn món nước thở ì ạch vì quá no, lí nhí cảm ơn. Anh Hưng khác ngày thường, uống rượu từng hớp một và nhai đỡ chóp chép. Rồi mọi người quay sang bàn công việc. Tôi với Huệ xin phép đứng lên ra quán bên cạnh hát Karaoké. Hải Phòng có dàn Karaoké trước Hà Nội là nhờ thuỷ thủ tàu viễn dương. Tuy vậy, lúc này đi hát Karaoké vẫn là hành vi tối tân, đại đa số dân chúng vẫn chưa quen. Cách nhà Huệ chừng hai trăm mét là quán karaoke đầu tiên và có lẽ là duy nhất của cả khu này. Có lần mẹ Huệ sang thanh toán tiền rượu hộ anh Hưng vì anh vội phải đi Quảng Ninh mua sắt, mẹ Huệ bảo: 'Thằng Hưng nó gọi điện thoại về là hôm ấy Karaoké đang dùng dở, cháu cứ tính hết cho cô, Karaoké còn bao nhiêu cử gói lại cô cầm về đưa nó sau.' Huệ thích hát băng Chế Linh còn tôi thích nhạc trẻ hải ngoại. Tay chủ quán hơn ba mươi để tóc dài râu ria trông khá nghệ sĩ. Huệ nói là hôm đầu trông thấy tôi đã mê lắm. "Phòng ca nhạc chúng tôi xin hân hạnh kính mời hai em". Một phong độ văn nghệ đậm chất tỉnh lẻ. Quán vắng khách, ở phía sâu trong góc có cặp tình nhân đã ngoài bốn mươi. Gã nghệ sỹ Karaoké lăng xăng bầy hai ly nước cam rồi tua băng chọn nhạc Trịnh Công Sơn. Tôi bỏ dở bản Hạ Trắng vì nhớ Hoàng. Tối hôm chủ nhật mới đây tôi và Huệ đi nhảy đầm. Sàn nhảy đẹp lịch sự trong một khuôn viên rộng thênh thang nhiều hoa và có hồ. Ban nhạc khoảng sáu, bảy người đứng trên sàn gỗ nổi sát mi bờ. Huệ hau háu nghe một anh chàng gầy gò chơi ghitar hát điêu luyện tiếng Anh. Tôi biết. Đấy là ai. Mùa hè năm ngoái Bích bế một thằng cu con rất dễ thương lên ở với Hoàng. Tôi tò mò hỏi Hoàng, có vẻ anh muốn giận tôi. Tôi không thể hiểu nổi có những người mẹ lại cư xử như vậy. Bạc bẽo quay quắt với chồng con để đi tìm sự sung sướng cho riêng mình. Bích thật thà và đương nhiên là bạn Hoàng thì uống rượu khủng khiếp. Thằng bé con của Bích hợp tôi quấn quýt cô cháu suốt ngày. Chiều nào cũng như chiều nào, tôi với út Phượng từng cho nó đầy một bụng chè lẫn bánh rán. Khả năng ăn của nó vô bờ, đôi mắt trong veo nhìn thứ gì cũng ngon lành. Trước hôm về Hải Phòng một ngày, Hoàng và tôi rủ bố con Bích đi ăn tiệm, vẫn cái quán biftết quen ở cuối phố Hàng Buồm. Đang ăn dở thì không thấy thằng bé đâu. Tìm mãi mới thấy nó chui xuống gầm bàn xếp xương thừa vào thành dãy như tàu hoả rồi lấy lưỡi đẩy. Đại loại là nó nghịch rất bẩn, và giống như bố Bích, khái niệm tắm hoàn toàn xa lạ. Bích chơi guitar tnyệt vời trong khi uống rượu tối ngày. Sao lại có cái mâu thuẫn lạ lùng đến vậy. Hoàng bảo: "Đấy là Chúa cho riêng nó." Huệ gọi hai ly rượu để chọc tức ba thằng con trai bàn lên cạnh. Tôi vẫn chưa thấy vui. Hoàng hay gạ tôi chuyện rượu bia nhưng tôi ghét. Bia rượu làm biến đổi tính cách theo chiều hướng xấu. Người ta chỉ nên uống rượu khi có một việc gì đấy. Thêm tí cồn, lũ con trai ở lớp tôi trở nên loạn xạ. Có anh chàng nhát như thỏ làm hết chai sáu nhăm ba giờ đêm chạy sang phòng nữ lật chăn cô bạn gái đang yêu thầm tỏ tình. Bao cái hay cái tốt mất tất cả. Bố tôi ghét nhưng chuyện rượu chè. Ông nói suốt đời ông chưa bao giờ thấy những kẻ nghiện ngập lại thành người. Tôi nhấp ly giôn sanh sánh một màu vàng đậm. Hay mình thử say. Mình sẽ loạng choạng để Hoàng phải dìu. Mình sẽ nôn dài như những tửu đồ chân chính. Trời ơi. Huệ uống ngụm lớn, trơ trắng đáy ly. Bạn tôi đứng lên hét rất to đòi Bích hát lại. Tôi cúi mặt. Tôi không muốn gặp. Trước hôm tôi xuống đây Hoàng có nói là đưa tôi qua nhà Bích. Anh ngây thơ đến thế ư. Chắc chắn Hoàng chẳng quan tâm gì đến tôi. Anh cũng phải biết là lần đầu tiên tôi đi xa chứ. Bích hay chửi bới Hoàng về chuyện hai đứa chúng tôi. Rằng là Hoàng không biết cách nâng niu, rằng là Hoàng càng yêu lại càng ngu. Bích và Hoàng thân nhau, và cái kiểu chửi sỗ trước mặt tôi chỉ là cách nịnh khéo. Tôi cám ơn. Tôi biết. Hoàng yêu tôi lắm. Nhưng tôi muốn tôi phải thật là tôi. Hoàng và bạn của Hoàng không thể bao bọc cho tôi mãi được. Và có một điều cho đến tuổi này tôi cố né mà không thoái. Chuyện tiền nong. Tôi coi thường tất cả những kẻ có của nhưng sự hợm hĩnh của chúng nhiều khi xúc phạm tôi. Chẳng nói đâu xa, ngay bạn tôi đây. Tôi biết. Huệ vô tư nhưng trong sinh hoạt thường nhật tôi luôn phải giữ ý. Huệ có hàng tá đồ lót Thái vứt lung tung mỗi thứ một nơi. Giày dép Huệ hàng chục đôi và hơi chán là đổi kiểu. Hồi Hoàng đi Nam có mua tặng tôi một đôi săng đan Pháp. Món quà tạm gọi là vật chất suốt những năm yêu nhau của Hoàng. Hoàng lơ là chuyện kinh tế, ăn tiêu hầu như không để ý. Nhưng tôi khác. Hoàng có biết khi đi thực tập dưới này tôi đã phải âm thầm đi vá đôi sandal đã sờn chỉ mũi hai lần.

"Em buồn gì vậy hả cưng?"

"Em nghĩ về tương lai hai đứa mình."

"Có mấy trai và mấy gái?"

'Khi đón dâu anh định cho em đi bằng xe gì"

"Cưng thích loại nào. Mercede hay Roll Roy?

"Anh sẽ không đủ tiền đâu. "

'Từ mai, anh sẽ đều đặn chơi xổ số.'

Tôi cũng nhiều lần một mình mua xổ số. Chưa bao giờ trúng, kể cả giải bé nhất... Tôi biết Hoàng hay đùa và tôi cũng biết để sở hữu một mặt bằng kinh tế thật riêng, Hoàng vĩnh viễn không bao giờ có. Nhà Huệ tiêu tiền thô bạo, kiếm ầm ầm như nước và tiêu ở mức độ ngang bằng. Mọi người không để ý vặt nhưng trên cái nền hoang phí ấy thi thoảng bật ra những túng thiều của tôi. Không có điều gì tôi trách Hoàng cả đặc biệt là chuyện tiền nong- Nhưng cứ kéo dài như vậy mãi ư hả anh, anh của em. Gã trai ở bàn bên cạnh mạnh dạn đi sang mời tôi nhảy. Duy nhất một lần Hoàng có rủ tôi ra vũ trường. Sàn nhảy ấy là bạn của Hoàng đấu thầu. Hôm ấy là ngày khai trương. Lần đầu tiên tôi đến một nơi sang trọng. Hơi run. "Bạn của anh đâu?". Hoàng nắm chặt tay tôi đưa đến một cái bàn kê gần góc bầy sẵn rượu. "Anh ơi mọi người đã ngồi đâu!", "Kệ họ. Những người lịch sự thường đứng vì họ sợ nhàu quần áo. Tôi ngồi cứng người hơi hơi nhìn xung quanh. Các sắc màu dáng kiển veston, soiré tuyệt vời đẹp. Tôi cũng mặc đầm, khi đi ngang qua phố Hai Bà Trưng mua thêm mấy bông hồng. "Cưng cứ để hoa lên bàn, anh gọi tay chinh chủ đến nhận". Hoàng khoan khoái uống ly rượu rồi giơ tay vẫy vẫy. Từ đám đông nhộn nhạo, một người đàn ông mạc smoking với nụ cười thường trực tiến lại. "Đây là Mister Dũng"

"Em chào anh" -

"Đây là cô Anna Thu, Việt kiều Pháp".

Hoàng phô quá, ở không khí như thế này mà cũng dám đùa.

"Sao mày kêu khai trương nhảy đầm?"

"Thì phải ăn đã chứ. Đây là phòng restaurant, kia là phòng karaoke rồi mới đến dancing".

Dũng khoảng tầm tuổi như Hoàng, mặt tròn dễ mến mắt một mí.

"Khách đông nhỉ, chắc không phải mua vé. "

'Tao cũng không ngờ. Cái lão hói kia là sếp nhì thành phố. "

"Khi chào mày gập lưng vừa vừa thôi, kẻo đau cột sống thì khốn nạn."

Dũng hể hả cười.

"Cô Anna xem, tính anh bạn tôi rất vui."

Tôi ngấm ngầm cắn mạnh vào sườn Hoàng, anh nhăn nhở xuýt xoa. Khoảng mười giờ mười lăm bữa tiệc tàn, mọi người đi sang phòng nhảy. Căn phòng rộng mờ mờ tốí liên tục nhấp nháy những ánh sáng màu. Hoàng ngà ngà chọn một bàn sát mép sàn khiêu vũ. Tôi thích ngồi dịch phía sâu hơn. Mister Dũng đi đâu suốt nẫy bây giờ quay lại với một nàng ăn mặc thật bốc lửa: Cái rope vàng choé hơi lửng bó chẽn căng. Mái tóc xù dựng cài ngang chiếc nơ to kệch cỡm. Nàng ta chóp chép kẹo cao su lừ lừ nhìn tôi. Từ tối, tôi để ý rất nhiều người biết Hoàng nhưng anh ra vẻ chẳng quen ai. Mọi người hoặc liếc trộm hoặc chằm chằm nhìn tôi. Hoàng duy nhất chỉ chào một người. Người đàn ông tầm khoảng bốn mươi. Cặp kính trắng trên khuôn mặt học vấn. Anh ta đứng lẻ loi phong độ kiêu ngạo giữa đám đông.

"Hoàng đến lâu chưa?"

"Dạ, em vừa tới."

"Kiếm một cái bàn nào ngồi nhớ?'

"Em xin phép. Vâng, nếu thầy muốn thì tí em qua. "

Hoàng không giới thiệu và người đàn ông kia cũng không hỏi. Tôi khẽ cấu tay Hoàng. Người đàn ông rút gói "555" mời, Hoàng xin phép lần nữa và chúng tôi ra ngoài hành lang.

"Ai vậy cưng?" "

"Thầy giáo cũ của anh và Dũng. "

"Ông ấy trông trí thức nhỉ. "

"Ứ' ".

Bữa tiệc đứng uyển chuyển với sự sành sỏi của chủ nhà nên không khí lịch sự và vui. Khách mời ăn vận chải chuốt, nói năng nhỏ nhẹ. Dũng loanh quanh bàn này sang bàn kia đưa đẩy giới thiệu. Có một nhạc sỹ rất nổi tiếng luôn mồm ngậm ống pipe. Có kha khá người nước ngoài. Dũng quen đông thật... Mãi sau này Hoàng mới kể cho tôi đôi điều về Dũng. Gia đình Dũng là một trong vài gia đình Hà Nội trước rất giầu. Năm Dũng thi đại học, ba môn đạt hai bảy điểm rưỡi. Chỉ tiêu tuyển đi học nước ngoài là hai mốt điểm. Thế mà chật vật mãi Dũng mới vào nổi trường Tổng hợp. Những năm ấy chuyện lý lịch vẫn nặng nề. Ông bác ruột của Dũng giữ chức vị rất cao trong chính quyền ngụy ở thập niên Sáu mươi. Vào cái thời Tổng thống Thiệu đang thất cơ lỡ vận mờ mịt ít người biết tên, bác của Dũng suýt được mời làm Thủ tướng. Dũng vào đại học ngồi cùng bàn với Hoàng.

"Nó làm được nhiều tiền, nhưng đê tiện vừa phải."

"Nghĩa là thế nào?"

"Nghĩa là khó lắm."

"Tinh tướng, bạ ai cũng chê".

Tôi nguýt, Hoàng cười dàn hoà. Dũng chơi với Hoàng thế là lâu, thảo nào Hoàng đùa sỗ. Đi với Hoàng nhiều, tôi biết anh có cái kiểu càng quen càng lèn đau. Trên sàn nhẩy hình ô van xuất hiện vài ba cặp. Họ lả lướt điêu luyện trong tiếng nhạc dìu dịu.

"Điệu gì vậy anh".

"Vance".

Từ hồi yêu nhau, tôi chưa bao giờ được nghe Hoàng đàn. Mọi người nói Hoàng chơi guitar hay lắm. Tôi có chứng kiến cái lần đi chùa Hương. Nhưng có thể đấy là ngẫu hứng của những người nghiệp dư. Nói cho cùng, chắc trình độ Hoàng chưa đạt tới mức cầm đàn để biểu diễn. Không có thứ nước nào khác tôi đành uống ngụm bia. Tôi ít lần được chứng kiến người ta nhẩy đầm bằng xương bằng thịt trong một không khí sang trọng. Sinh nhật bạn bè hoặc cả lớp đi picnic chíung tôi cũng nhẩy. Âm thanh đầy nhiễu khò khè qua cặp loa cassette công suất 80 Watt. Huệ một lần rủ tôi đi học một lớp khiêu vũ Quốc tế. Tôi thinh thích nhưng ngại. Tôi văn có mặc cảm nhảm nhí về chuyện nhảy đầm. Tôi đùa Hoàng: "Anh cho em đi học nhẩy nhớ?". Hoàng hơi ngạc nhiên: "Em cũng thích à?" Tôi cười cười: "Em thích". Hoàng ngần ngừ: "Anh sợ cái ấy không hợp với em đâu". Hoàng nói đúng. Cho phép một bàn tay con trai lạ để trên vai mình, tôi không quen. Dũng đi về phía quầy lấy chai Johny Walker. Hoàng có nói là hôm nay cho phép anh uống thoải mái. Tôi ừ. Tôi không cấm Hoàng về chuyện rượu chè nhưng uống nên biết cữ. Sa đà quá mất tư cách. Nhạc chuyển điệu mạnh mẽ cuồng loạn ánh màu nhấp nháy những sóng người lắc lư. Dũng quay sang chúng tôi: "Chơi chứ". Hoàng nhìn tôi nói loáng thoáng tiếng được tiếng mất bị đè trong tiếng nhạc.

Dũng kéo cô bé mặc bộ đồ màu lửa ra ăn. Hoàng choàng tay qua vai tôi ghì sát thì thầm: "Anh yêu em". Tôi hôn lên môi anh. "Đợi bản sau dịu hơn em với anh nhẩy". Hoàng nhay nhay tóc tôi, một thói quen khi anh cảm thấy hạnh phúc. Bản nhạc của nhóm Morden Talking đột ngột kết giữa, đèn bừng sáng. Dũng mặt tai tái nói lưu loát một tràng. Sinh viên trường Tổng hợp khiếp thật, ông nào ông ấy mồm mép đều xuất sắc. Hoàng bỗng đứng dậy.

"Em mời thầy ngồi."

"Kệ mình. Nào, cạn hết ly này".

"Vâng".

Thầy giáo của Hoàng quay sang tôi. Hoàng giới thiệu.

"Thuỷ, bạn em".

"Tôi tên là Lâm".

€ hoá ra người ấy đây. Tôi xã giao:

"Em có nghe anh Hoàng nhắc nhiều đến thầy".

"Cám ơn, tôi không bị mọi người quên là nhờ có Hoàng".

"Thưa thầy, thầy hút thuốc".

"Mấy hôm tới Hoàng có rảnh không?'

"Dạ, dạo này em rất bận.'

"Cái truyện ngắn của cậu, mọi người trong khoa khen lắm."

"Dạ, có gì đâu. Bản thảo em để sót trong kia bạn bè đùa chúng nó cứ gửi lung tung".

"Thôi nhé, hai người ngồi, à hôm nào rỗi cậu dẫn Thuỷ qua nhà"

"Dạ".

Thầy Lâm lảo đảo đi. Hoàng trầm ngâm hut thuốc.

"Hình như anh không vui."

"Không".

"Có phải thầy Lâm đấy không?"

"Ứ '.

"Trông cũng chẳng đến nỗi nào.

"Anh không biết."

"Anh đừng uống rượu nữa"

"Còn chút xín dở".

"Anh có viết truyện ngắn à?"

"Lâu rồi".

"Sao anh không đưa em xem?"

"Em chẳng thích đâu."

"Anh buồn cười nhỉ. Truyện về gì?"

"Một ông sư thời ngày xưa".

"Anh đăng ở báo nào".

"Thú thực anh cũng không rõ, hình như một tạp chí văn nghệ phía Nam".

"Anh không yêu em".

"Anh yêu em nhiều".

Tự nhiên tôi buồn bực. Lúc ấy tôi không hiểu nhưng về sau thì tôi biết. Hoàng chưa hoàn toàn là của tôi chưa bao giờ. Ban nhạc tiếp tục chơi. Mặt Hoàng không rõ nét. Xa xôi. Lờ mờ.

"Em muốn đi về"...

Hoàng như choàng tmh, anh gượng gạo cười.

"Em hứa cho anh bản này".

"Em không muốn nữa".

Tôi đồng ý theo gã trai ra sàn nhảy. Nghĩ ngợi nhiều mệt mỏi đầu. Bàn tay con trai lạ đặt lên vai tôi.

Vậy là tôi không có bản "slow" với Hoàng. Bích xoã xượi tóc, khàn khàn hát một bản tiếng Anh. Bích sẽ không nhận ra tôi. Vĩnh viễn không nhận ra. Ai cũng nghĩ rằng những lúc này tôi phải đi với Hoàng. Trước kia tôi cũng hoàn toàn tin vào điều xấu. Tôi thực tập vào buổi sáng, nghỉ chiều. Có một thời gian lê thê mà vẩn vơ, mà vòng vèo. Lớp tôi đi thực tập dưới này có bảy đứa, duy nhất mình tôi là người Hà Nội. Công việc cũng không có gì. Tuần đầu lên phòng tín dụng còn cả tháng sau sẽ xuống phòng kế toán, đấy là chuyên ngành. Tám giờ sáng ngày đầu tuần, cả lũ lốc nhốc theo sau một cán bộ tổ chức dẫn đi phòng tín dụng- Trưởng phòng là cô Tuyết vợ chú giám đốc khoảng bốn nhăm bốn sáu. Cô đeo kính vẻ mặt nghiêm khắc. "Các cháu thực tập ở đây phải hoàn toàn nghe lời các anh chị trong phòng. Có những thắc mắc gì cần tháo gỡ thì cứ hỏi cô. Không được đến muộn, không được về sớm'.

Cô nói rất nhiều và dài, chúng tôi cũng kính nghe. Cô nói là hồi xưa cô không có điều kiện học hành như chúng tôi vì hoàn cảnh riêng vất vả trong khi đó đất nước rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên nhờ sự chăm chỉ trong công tác, lễ phép với các bậc cha chú ở ngành mà giờ đây cô trở nên vững chắc trong nghiệp vụ. Tiếp dó, cô giải thích tầm quan trọng của ngân hàng, vai trò và nghiệp vụ của nó trong nền kinh tế mơ đầy năng động. Cô nói ròng ra hai tiếng rưỡi, những chị nhân viên ngồi ở xa bỏ dở đọc báo tủm tỉm cười. Về sau chúng tôi cũng biết khi ký duyệt các kế hoạch xin vay của đơn vị cô đều không đọc vì có đọc cũng không hiểu. Cô phân biệt các loại séc và các loại chứng từ có giá theo màu sắc. Séc định mức màu gạch cua. Séc thanh toán màu xanh cốm non còn giấy nhờ thu làm bằng pơ-luya mỏng. Thế vậy mà ít khi cô bị nhầm. Cô với chú giám đốc bị đồn đại là hay nhận hối lộ. Tôi hỏi Huệ, nó thật thà kể nhiều chuyện. Chú giám đốc chồng cô Tuyết là bạn thân của bố Huệ. Nếu không có gì xáo động lớn Huệ xong thực tập nhận mảnh bằng rồi chắc chắn về đây làm. Chú giám đốc là một trong bốn người khách hôm nọ ăn cơm đằng nhà Huệ. Mẹ Huệ rót thêm rượu chú không uống. Chú hể hể cười nheo đuôi mắt nói là nghiện cái khác. Huệ nói chú tính chỉ cập bồ với bọn con gái mười bảy mười tám. Bố Huệ khen chú đứng đắn vì không bao giờ chú nói với nhân viên nữ cùng cơ quan. Tôi lơ đãng nhìn cái mồm hơi vẩu của cô đang thao thao. Có lẽ làm sếp là phải vậy. Hơi dốt một tý và liên tục dạy dỗ người khác. Chúng tôi được sắp xếp ngồi quây tròn xung quanh một bàn vuông. Mỗi đứa một tập chứng từ dầy ngồi đánh số. Việc ngày nào cũng giống ngày nào. Lúc đầu chưa quen sau thấy vui vui. Phòng toàn nữ và nhóm sinh viên thực tập không có con trai. Các chị ở phòng xêm xêm hơn ba mươi, đều nhiều con. Đến đúng giờ về đúng giờ nhưng giữa giờ đi chợ. Nói chuyện đôi lúc cũng tục và đa phần đền kể tội chồng. Chủ đề được quan tâm nhiều nhất là bệnh tật, thứ đến là những vở kịch, bộ phim ở trên tivi tối hôm qua. Do hệ thống mẫu giáo ở Hải Phòng kém phát triển nên mọi người đều đem bọn trẻ con đến phòng chơi. Chúng nghịch ngợm linh tinh ngoài hành lang, chơi trốn tìm ở các góc tủ hồ sơ và đôi khi tiếp khách hộ mẹ. Bọn trẻ bị cấm không được ký nhưng được dạy cách đóng dấu. Chứng từ gì cũng dăm bảy loại dấu mà chưa thấy khách hàng kêu nhầm. Chúng tôi ở đến ngày thứ bảy thì phòng tổ chức liên hoan. Theo truyền thống vẫn là bún chả, món sở trường của các cơ quan hành chính. Cô Tuyết bảo Huệ treo cái bảng "Hôm nay chúng tôi bận họp nội bộ" ra ngoài cửa phòng. Khách hàng có ngửi thấy mùi thơm thịt nướng nhưng đều thông cảm. Chắc là quen vì thường thường tuần có một buổi như vậy. Bọn chúng tôi góp tiền mua hoa quả ăn tráng miệng và riêng Huệ hứa mang một can bia. Tôi ngồi tỉa hoa cà rốt, su hào rồi theo bí quyết của Hoàng pha nước chấm. Cô Tuyết khen lắm, nói là có đứa cháu họ trai ở Đồ Sơn sẽ làm mối cho tôi. Huệ bô bô nói là tôi đã có người yêu. Chiều hôm kia Hoàng có xuống. Tôi vừa tắm xong ở nhà một mình. Huệ chạy loáng quáng ra chợ với mẹ. Nghe tiếng chuông tôi ra mở cổng. Hoàng cười cười mặt hơi gầy. Tôi hỏi: "Anh xuống làm gì?" Trước hôm đi thực tập tôi với Hoàng cãi nhau. Thời gian gần đây chúng tôi hay hục hặc. Tôi đi xa, nửa phần muốn, nửa phần không. Nếu tôi lăn ra ăn vạ giáo vụ, cùng lắm loanh quanh mấy huyện ngoại thành. Tôi tự biết tôi là nạn nhân của ai. Thầy chủ nhiệm tôi ba mươi ba tuổi, mắt ướt. Bọn ở lớp nói thầy để ý tôi Rồi thầy cũng thường thấy Hoàng hay đón đưa, thầy khó chịu ra mặt. Tôi kể lại, Hoàng cười khẩy. Vài hôm sau khi đang đứng trên ban công tầng hai lớp học tán chuyện linh tinh với Huệ, bỗng Huệ bảo: "Ông Hoàng kìa. "Tôi ngẩn người, Hoàng đang mồi thuốc cho thầy chủ nhiệm. Rồi chẳng hiểu anh nói gì, thầy bỏ đi xăm xăm về phía Ban giám hiệu. Huệ bảo: "Ông Hoàng gớm thật'. Tôi hỏi: "Anh làm chuyện gì vậy?". Hoàng kêu là chỉ mời thầy thuốc với sự trân trọng. Tôi không tin. "Em mà bị trù anh đừng trách."

Chuyện gì đến phải đến. Hoàng nói tôi ở tạm nhà Bích. "Tôi chưa đủ vô duyên để ở nhà bạn giai của anh." Hoàng nhăn nhó.

"Anh xuống đây làm gì?"

Tôi đứng ngang cửa sắt không bảo Hoàng vào, không hiểu sao người đầy tức tối.

"Anh xuống với em".

"Tôi không cần. "

"Anh xin lỗi. "

"Anh chả có lỗi gì cả. "

"Thôi mà cho anh xin. "

Hoàng cầm tay tôi, tôi giật mạnh ra quá đà đập ngón út vào tường. Đau quá. Tôi sập cánh cửa. Hoàng thiểu não mặt trông tức cười. Từ đầu phố đã nghe tiếng hét oang oang của Huệ khi nhận ra Hoàng. Nó choang choác quay sang mắng tôi rồi đon đả mời Hoàng vào nhà. Tôi làm mặt giận bỏ lên gác. Tôi phải luôn nhớ là tôi đang tức. Chừng nửa tiếng sau Huệ đập cửa phòng tôi nói là Hoàng đi rồi. Tôi hốt hoảng.

"Đi thật à?"

"Mày đuổi như thế ai còn dám ở."

Huệ chìa cho tôi mảnh giấy năm hào hai gập đôi, nét chữ đậm của Hoàng.

"Anh bị kẹt chuyện chừng một tuần vào Đà Nẵng, việc của Tâm. Anh nhớ em nhiều lắm. Em giữ gìn sức khỏe, ở với Huệ là anh yên tâm. Anh yêu em."

Tôi bật khóc. Huệ bĩu môi, "Chưa đi đâu, còn ngồi lù lù ở dưới kia kìa". Tôi vùng vằng khi Huệ lôi tôi xuống nhà. Buổi tối chúng tôi đi chơi tay ba. Mười giờ đêm Hoàng phóng xe về Hà Nội vì mai đi máy bay sớm. Tôi nguôi ngoai dần và không hiểu tự lúc nào thấy tay mình trong tay Hoàng. Cô Tuyết kêu giời khi Huệ vẩy rổ rau sống bay một nửa rổ xuống sân tầng một. Tôi với Hnệ đèo nhau đi mua bún. Huệ mặc cả lấy lệ mua cả thúng mười lăm cân. Nó giống tính bố, lo thiếu chứ không lo thừa. Quay về cơ quan thì gặp Bình đang đứng trước cổng bảo vệ.

"Ơ anh Bình. "

Tôi thực sự ngạc nhiên. Bình nói là đi công tác biết tôi ở dưới này ghé qua thăm. Huệ gừ gừ không chào cầm bún đi lên trước. Nó không biết Bình nhưng quý anh Hoàng.

"Bao giờ em thực tập xong".

"Chừng hai tháng nữa."

"Em ăn ở thế nào?"

"Tốt lắm anh ạ, em ở nhà bạn em."

Tôi đã đọc những lá thư của Bình. Vào một lần nhẩy đầm ngẫu nhiên, Bình uống nhiều rồi nói yêu tôi. Tôi không nhớ nỗi cảm xúc của mình lúc ấy và khi nhận được lá thư đầu tiên của Bình gửi tôi đã định nói với Hoàng, nhưng e ngại. Tính Hoàng thế nào tôi cũng thuộc và sau nữa, tôi không muốn vẩn vơ quấy rầy sự trong trắng của chúng tôi. Lá thư thứ hai của Bình làm tôi nghĩ nhiều. Tôi đọc nó vào một đêm muộn sau một buổi chiều cãi nhau với Hoàng. Tôi không nghĩ linh tinh và tôi không nghi ngờ gì tình cảm của Bình. Nhưng tôi đã có Hoàng. Tôi đồng ý gạt riêng Bình theo tinh thần của lá thư. Tôi không muốn vì tôi Bình đem huỷ hoại những cái mà không phải ai cũng có. Ở một mức độ nào đó tôi tự thấy mình có trách nhiệm. Bình chờ tôi ở quán café ấm cúng trong phố Nguyễn Gia Thiều.

"Thuỷ dùng gì? Nước cam nhé..."

"Gì cũng được, nhưng anh Bình ạ, em muốn nói luôn."

"Vâng, Thuỷ nói đi, anh nghe."

Tôi nói dài và thẳng thắn. Tôi nói là tôi rất yêu Hoàng và Hoàng cũng rất yêu tôi. Tôi trân trọng những tình cảm của Bình nhưng Bình phải tỉnh táo với bản thân. Bình không cần xin lỗi nhiều vì những điều Bình làm, tôi không nghĩ đó là xúc phạm. Bình chưa hiểu tôi và ngay chính những tình cảm của Bình cũng chỉ là cảm tính nhất thời. Bình nên quen biết một cô gái nào đó tự nhiên chuyện đối với tôi trở nên nhẹ nhàng. Và nếu được như vậy tôi xin hứa sẽ coi Bình mãi mãi là bạn tốt. Bình chăm chú nghe, tôi có cảm giác hơi tội nghiệp.

"Thuỷ cho phép anh được nói."

"Anh cứ nói đi. "

"Em ngồi đây với anh lâu lâu có ngại không?"

"Không. Nhưng mươi lăm phút nữa có việc. Hơn nữa em không muốn anh Hoàng nhà em nghĩ linh tinh."

"Anh hơi tủi thân. Thuỷ có nói là buổi hôm nay giành cho anh mà suốt buổi Thuỳ chỉ nhắc anh Hoàng."

Tôi cười.

"Thuỷ ạ, có những chuyện không thể ngày một ngày hai. Có những chuyện bắt buộc phải có sự sàng lọc của thời gian. Không hẳn cứ tưởng quen biết nhau thậm chí tưởng yêu nhau vài ba năm đã là dài. Anh xin cám ơn những điều Thuỷ đã nói. Những nếu đơn giản vậy thôi thì hạnh phúc xiết bao. Được rồi, anh nghe theo em là anh không làm gì vọng động. Bố mẹ anh chỉ có mình anh, họ hàng nội ngoại hai bên chỉ có một mình anh là con trai. Bao phương tiện tiền của, bao hy vọng tương lai đền dồn vào anh. Nhưng bây giờ anh không thiết nghĩ đến điều gì. Anh yêu em. Điều quan trọng duy nhất này anh đã nói được với em và em đã không phũ phàng rủa xả nó. Anh yêu em và chỉ có biết yêu em. Thời gian dài lâu sẽ để em biết cái đúng cái sai. Anh chỉ mong em lưu ý một điều, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào em cần anh, anh cũng xin có mặt."

Tôi hỏi Bình là xuống Hải Phòng có chuyện gì. Anh nhìn tôi lúng túng. Có một đơn vị liên doanh với nước ngoài cần anh tư vấn vài việc. Những tôi hiểu một phần lý do là vì tôi. Cái Huệ đứng trên bạn công tầng hai oang oang gọi. Bình nhã nhặn mời tôi đi ăn cơm trưa. Tôi nói là mọi người đang chờ tôi lên ăn bún chả. 'Trước khi xuống đây anh có qua trường Thuỷ. Nếu Thuỷ không thích thực tập xa thì anh nói người ta chuyển Thuỷ lên Hà Nội'.

"Được vậy sao anh?"

"Đơn giản mà. "

"Anh giúp em chuyện ấy thực nhé. "

Cho đến hôm nay việc đi xa đối với tôi thế là đủ: Rõ rằng mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng. Tôi chưa đến mức khóc thầm nhưng ở thêm chừng nửa tháng nữa chắc tôi bật khóc.

"Thuỷ cứ về nhà, và nếu muốn chẳng cần thực tập ở đâu cả. Hết bốn tháng Ngân hàng Hải Phòng sẽ xác nhận thời gian liên tục cho Thủy. Thế nhưng, anh sợ Thuỷ buồn nên anh cứ liên hệ chỗ khác cho Thuỷ." Tôi cũng mang máng biết Bình quen nhiều và hình như cụ ông là một quan chức cấp cao. Tôi một lần nữa cám ơn Bình và anh nói kết quả cụ thể như thế nào thì xuống đón tôi luôn. Tôi ngần ngừ, nói là Hoàng sẽ xuống. Đằng nào tôi cũng phải về Hà Nội trước hôm cưới Tâm. Trong suốt cuộc sống, con người ta phần lớn gặp những điều không được như ý. Có phải vì lầm lẫn trong tính toán chủ quan. Tử vi của tôi cung mệnh có sao Tham lang. Như vậy khát vọng hơi nhiều nhưng tôi chỉ mong muốn những điều giản dị, thật giản dị. Mà sao những tưởng trong vòng tay bỗng thoát xa vời. Một tuần sau Bình xuống đón tôi. Trước đấy ba hôm, Huệ đi Trà Cổ với anh Hưng. Huệ rủ nhưng tôi không muốn. Bạn anh Hưng hao hao giống anh Hưng, đầy sự nhiệt tình của dân miền biển. Người Hải Phòng chơi thân với nhau thành từng nhóm rất thích ăn mặc quần áo giống nhau. Tôi từ chối kêu rằng ốm. Anh Hưng đặt cá bàn tay to tướng lên trán mát lạnh của tôi. Tôi hứa lần sau sẽ đi cùng. Bình đến đón tôi chỗ thực tập bằng cái Cub mầu xanh. Khi lên Hà Nội chúng tôi đi xe Toyota màu sữa.

Bình thể hiện nhiều điều tế nhị. Dọc đường đi xe chạy tốc độ vừa phải. Những mái nhà gianh mốc thếch nhem nhuốc trong buổi sáng rét đậm. Bình gợi chuyện. Tôi im lặng. Tôi nhớ Hoàng. Không hiểu sao tôi nhớ anh da diết. Tôi ngẩn ngơ không mặn chuyện với Bình. Cứ vậy, suốt buổi cho tới khi xe đỗ trước cổng nhà. Mấy đứa em tôi ùa ra hét đòi quà. Bố mẹ tôi giữ Bình ở lại ăn cơm. Tôi ngạc nhiên. Dù thật thà, bố mẹ tôi cũng phải biết khoảng cách xã giao. Hoá ra thời gian tôi ở dưới Hải Phòng, Bình đã lại nhà nhiều lần. Bố tôi có viết một lá thư trình bầy hoàn cảnh gia đình với giáo vụ trường về chuyện tôi đi thực tập xa. Bình giải thích là người nhận giúp muốn cô một lý do chính dáng. Xưa nay, bố tôi không quen làm phiền người khác, cụ đồng ý. Bố mẹ thương hay lo quẩn cho tôi. Chiều tối hôm sau Hoàng đến. Buổi sáng tôi có đi tìm anh, hỏi Tâm biết anh từ Đà Nẵng ra đã được mấy ngày. Tôi hơi bực. Anh không biết là tôi mong anh từng giờ sao. Nếu anh thật yêu tôi thâm tâm anh phải lo lắng, phải sốt ruột. Hoàng chào bố mẹ tôi, vẻ mặt khó chịu khi thấy tôi tiếp chuyện Bình. Chưa bao giờ tôi kể với Hoàng chuyện giữa tôi và Bình, nhưng thỉnh thoảng có nhắc, biết anh là bạn thân của Tâm. Bình xin phép ra về, tôi muốn Hoàng vui rủ Hoàng đi ăn tối. Cho đến bây giờ tôi vẫn cố đừng nhớ cái buổi tối khủng khiếp ấy. Chúng tôi nhiều lần cãi nhau, nhiều lần giận dỗi. Hoàng là vậy sao. Dù tôi có lỗi, dù Hoàng có ghen. Hoàng đã tát tôi giữa phố đông người. Tôi quàng cái chăn dạ ngang vai rồi mông lung trong đêm. Mấy đứa em tôi má bầu bầu ngủ ngon. Những vết hằn ngón tay rát bỏng trên má. Hoàng ích kỷ và thô bạo. Dáng nhẽ tôi phải nhận thấy sớm điều này. Tối hôm sau Bình đến và đền đặn những tối sau tiếp Bình dịu dàng đến. Từ lâu tôi không thích cái kiểu mềm mại quá ở Bình nhưng thời gian này tôi đang mênh mông sụp vỡ. Bình đã liên hệ cho tôi chỗ thực tập mới và nếu không ngại Bình sẽ đưa tôi đi và đón tôi về.

"Hôm nọ anh có gặp riêng anh Hoàng." - Bình nhỏ nhẹ.

Sau hôm tát tôi Hoàng có đến nhà tôi hai lần. Tôi không ra tiếp, bảo mấy đưa em chuyển trả những lá thư cũ mà trong nhưng lần đi xa Hoàng có gửi cho tôi.

Hoàng ngồi ủ rũ người ướt đẫm mùi rượu. Hoàng còn đi được ra quán uống rượu còn tôi, tôi biết uống gì. Tôi nhìn vỉ Sedusel mình đang uống dở, tối nào tôi cũng phải dùng đúp hai viên.

"Anh nói với anh Hoàng chuyện tình cảm của anh đối với em. Nếu xét theo chiều thời gian thì anh Hoàng không hẳn là người dến trước."

"Em xin phép anh Bình cho em đi nằm sớm. Em mệt quá."

"Thế mai anh qua đón em xuống ngân hàng Hai Bà nhé."

"Vâng"

Tôi có một tập album dầy, rất nhiều ảnh chụp chung với Hoàng. Những cái đẹp nhất là những ảnh anh đang đùa trên tôi mà bọn bạn chụp trộm. Cuối học kỳ năm thứ ba tôi với Hoàng đi Đồ Sơn bốn ngày, chỉ có hai đứa chúng tôi và tôi nói dối nhà là đi với lớp. Cái Huệ bao che cho nhiều. Tôi yêu Hoàng, chúng tôi đã có nhau nhiều lần trước đấy nhưng lần đi biển này là những đêm huyền diệu mới trọn vẹn của riêng chúng tôi. "Em mãi mãi là vợ anh."Tôi thầm thì khi hôn Hoàng. Tôi sắp xếp lại những bức ảnh cũ theo thứ tự thời gian. Những nụ cười trong ảnh của hai đứa bằng nhòe nước mắt. Tôi cố đừng khóc. Có cái gì đấy chẹn phía sâu trong. Tôi oà nức nở. Chúng tôi đã mất nhau thật rồi.
Share this article :
 
Support : Creating Website | phuctriethoc | NGUYỄN VĂN PHÚC
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved
By Creating Website Published by KINH TẾ HỌC
Proudly powered by NGUYỄN VĂN PHÚC
NGUYỄN VĂN PHÚC : Website | Liên hệ | phuctriethoc@gmail.com
Proudly powered by Triết học kinh tế
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved