Ảnh minh họa, nguồn: Internet
Không phải phố mà chiều trên mắt phố,
Gọi người đi nên nắng cứ dùng dằng.
Không phải nhớ mà trào dâng nỗi nhớ,
Tóc em xưa đem phả vào chiều.
Gọi người đi nên nắng cứ dùng dằng.
Không phải nhớ mà trào dâng nỗi nhớ,
Tóc em xưa đem phả vào chiều.
Để hôm nay một mình tôi ngắm phố,
Một mình tôi tha thẩn trong mắt chiều.
Một mình tôi đông đưa ký ức,
Ký ức tràn phủ kín cả miền yêu.
Một mình tôi tha thẩn trong mắt chiều.
Một mình tôi đông đưa ký ức,
Ký ức tràn phủ kín cả miền yêu.
Không phải nhớ mà trào dâng nỗi nhớ
Chiều ngẩn ngơ khi mắt phố lên đèn.
Chiều ngẩn ngơ khi mắt phố lên đèn.
Từ Dạ Linh (Tạp chí VHNT Nha Trang)