
Hà Nội sau ngày giải phóng 10/10/1954, cho đến những năm 70 của thế kỷ trước, vẫn giữ được những “gánh hàng hoa” như thế. Quanh hồ Hoàn Kiếm, có ba gánh hàng hoa: một ở phía phố Hàng Khay, trông sang hiệu ảnh Quốc tế và Bách hóa Tổng hợp; một ở gần đền Ngọc Sơn, trông sang phía đền Bà Kiệu; một ở gần nhà Thủy Tạ, chênh chếch quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục. Kiến trúc thật đơn giản, nhà như chỉ có tường ngăn mà không có cửa, mảnh mai đến mức mái ngói chạy thẳng mà ta cứ ngỡ nó uốn cong theo lòng hồ.
Hoa tươi Hà Nội lúc ấy không được phong phú như bây giờ. Mùa nào hoa ấy: lay ơn, thược dược, hoa cúc, hoa hồng, hoa đồng tiền đơn, hoa huệ… Sang nhất là những bông lay ơn, xếp đều tăm tắp. Bắt mắt nhất là thược dược sắc đỏ, sắc trắng, sắc hồng. Khi những bông sen hồng, sen trắng xuất hiện, người ta biết đã đến hè. Rực rỡ nhất là sắc hoa cúc vàng báo hiệu mùa thu đã về. Và một năm, chỉ có hơn một tuần, giống hoa kiêu sa mà người Hà Nội quen gọi là hoa loa kèn.

Nhưng trầm lắng hơn cả là gánh hàng hoa của người bán hoa cúng. Đó thường là những phụ nữ đã đứng tuổi hoặc nhiều tuổi, áo dài tứ thân, vấn khăn. Gánh hàng hoa này thường ngồi ở góc đình, sân chùa, hoặc trong chợ thì ngồi riêng ra những chỗ quang đãng, mát mẻ. Người mua chỉ cần cất lời: “cho con (cho em) một gói hoa cúng”. Vậy là bàn tay đang têm trầu dừng lại, nhặt và gói cho ta một gói hoa. Gói hoa cúng của người Hà Nội thời ấy sao mà đơn giản: một hai bông hồng quế, một bông hoa lan (ngọc lan hoặc hoàng lan), vài nhánh hoa ngâu, hoa sói, một quả cau, một lá trầu không… thế thôi. Một miếng lá chuối tươi gấp chéo, một sợi lạt mỏng manh quấn hờ hững. Thế nhưng nó chứa đựng cả một quan niệm sống: cùng với cốc nước trong và nén hương thơm, lễ hoa dâng lên ban thờ vào mồng một hay ngày rằm, cốt ở sự thành kính.

Làng hoa Hà Nội đã lùi xa, rất xa. Hết rồi Ngọc Hà, Đại Liên, Nghi Tàm, Nhật Tân, Quảng Bá. Bây giờ là những cánh đồng hoa ở Tây Tựu, Mê Linh, ở Văn Giang bên kia con sông Hồng; Hoa từ Sa Pa về, Đà Lạt ra. Rồi hoa từ phía trời Âu đổ về Hà Nội. Hà Nội bây giờ “muôn hồng nghìn tía”. Càng thấy nhớ, thấy thương những “gánh hàng hoa” mộc mạc xưa kia và “gói hoa cúng” khiêm tốn trong cái rổ mẹ ta đi chợ về./.
Thanh Vũ (Báo TNVN)