NGUYỄN CHÍ BỀN CÓ ĐẠO TẶC KHOA HỌC
Trên diễn đàn Trái tim Việt Nam online ngày càng xuất hiện nhiều bài viết sắc sảo, thâm thúy với những tư liệu rất sống động. Nguyễn Chí Bền- Bộ mặt thật‘Blog xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc xa gần bài viết của thanglong456.
Thưa các anh em trên diễn đàn! Suốt tuần qua, tôi đọc đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần lá thư ngỏ của nhà nghiên cứu Bùi Trọng Hiền kêu cứu ngài Bộ trưởng Lê Doãn Hợp cũng như lá thư ngỏ của TS Nguyễn Minh San. Đặc biệt, tôi đã có trong tay toàn văn lá đơn Khiếu nại và Tố cáo khẩn cấp dài tới 27 trang A4 của anh Hiền. Khi biết rõ hơn nội tình vụ việc này, quả là có quá nhiều điều khủng khiếp. Tổng hợp toàn bộ các tư liệu đã công bố trên mọi phương diện trong suốt thời gian qua, nay, tôi xin công bố Bản cáo trạng đạo tặc nhằm khái quát toàn bộ chân dung con người ông Nguyễn Chí Bền dưới góc độ NHÂN BẢN LUẬN, để chúng ta cùng nhìn lại mà ngẫm cái sự đời.
BẢN CÁO TRẠNG ĐẠO TẶC KHOA HỌC NGUYỄN CHÍ BỀN
Đạo Phật có những điều cấm kỵ căn bản là THAM- SÂN- SI- SÁT- ĐẠO- DÂM, được coi như giáo lý của đức tin, thuận theo đạo trời, lòng người để chúng sinh có thể tu tâm mà vươn tới chữ THIỆN. Ở đời, khó ai có thể tránh khỏi một trong những điều đó, song chính vì thế mà ta cần phải thấu hiểu để cùng tu tâm, sửa tính mà hướng thiện.
*THAM
-Đã có quá nhiều bài viết trên báo chí và các diễn đàn để phân tích, luận bàn về thói HÁO DANH của PGS.TS.NGƯT Nguyễn Chí Bền. Vì HÁO DANH, nhưng thực lực, tri thức lại hạn chế nhiều mặt nên ông Bền dần hình thành thói quen ĐẠO VĂN- tức lấy tri tức của người khác để làm bàn đạp cho bước đường danh vọng của mình. Làm sao để vừa là PGS.TS.NGƯT, vừa là Viện trưởng, rồi Ủy viên Dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương..v.v và ..v.v.. Việc chép liền tù tì vài ba trang sách của người khác chứng tỏ Nguyễn Chí Bền đã ăn cắp một cách rất tự nhiên, và không hề biết sợ khi coi việc đạo văn là “cái lẽ thường” trong sự nghiệp khoa học của mình.
-Không nghiên cứu văn học Gia Rai, Ba Na, một chữ tiếng dân tộc bẻ đôi cũng không biết, cồng chiêng Tây Nguyên cũng vậy, nhưng Nguyễn Chí Bền lại muốn được biết đến như một chuyên gia thực thụ ở những lĩnh vực này. Đấy cũng là do cái THAM- HÁO DANH mà nên tội.
-Thấy nhân viên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng để trả lời phỏng vấn, ông ta vô cùng đố kỵ nên tìm mọi cách trù dập người đó. Đấy cũng là cái THAM với căn nguyên HÁO DANH mà ra.
-Vừa muốn thăng quan tiến chức trên con đường hoạn lộ, vừa muốn mau mau nổi tiếng như một nhà khoa học lớn, nên Nguyễn Chí Bền đã không tránh khỏi mọi điều xấu xa, và những cái ÁC cần phải tránh, để có thể làm một người lương thiện. Nhìn toàn cục, sẽ thấy mục tiêu của Nguyễn Chí Bền hướng tới là gì. Chẳng hạn việc ông ta lợi dụng chức quyền để in thật nhiều đầu sách trong khi nội dung chỉ là sự lặp lại và đạo văn (xin xem bài trên Tia Sáng). Sự gian lận kiểu đó, trước sau gì thì cũng bị phát hiện, nhưng ông ta không hề quan ngại.
-Rồi sẽ không mấy ngạc nhiên khi Nguyễn Chí Bền sẵn sàng dẫm đạp lên mọi luân thường đạo lý để đạt được mục đích của mình. Hãy xem thư ngỏ của TS Nguyễn Minh San và cái cách ông ta trả thù NNC Bùi Trọng Hiền khi bị anh tố cáo tội đạo văn trước toàn cơ quan (2/5/2007). Nói vậy để hiểu rõ căn cốt của thói HÁO DANH nguy hiểm biết nhường nào. Nó sẽ mau chóng biến kẻ HÁO DANH thành kẻ ĐỐ KỴ, rồi hại bạn, hại người không nương tay lúc nào không biết. Than ôi, Nguyễn Chí Bền!
*SÂN
-SÂN là giận. Có nhiều cấp độ của chữ SÂN. Khi thấy nhân viên nổi danh hơn mình, vì quá đố kỵ, Nguyễn Chí Bền đã cả giận mất khôn nên đã công khai tuyên bố trước cuộc họp Viện VHTT (11/7/2006) rằng “đã đếm thử” và thấy anh Hiền xuất hiện trên báo, đài phát thanh, đài truyền hình còn nhiều hơn cả ngài Bộ trưởng (khi đó là Phạm Quang Nghị). Đây là chuyện thật hài hước, tôi tin ai cũng hiểu điều này trừ ông Nguyễn Chí Bền!
-Cũng vì SÂN nên Nguyễn Chí Bền đã quá hằn học khi Bùi Trọng Hiền không chịu viết sách chung với ông ta. Ai cũng biết công trình của anh Hiền đã được GS.TS Trần Văn Khê đánh giá cao như thế nào. Muốn Hiền viết sách chung, có nghĩa ông Bền muốn ghép công trình của anh vào cuốn sách mà ông ta đương nhiên sẽ đứng tên chính. Thật dễ hiểu tại sao ông ta muốn như vậy. Bởi nếu có đủ trình độ, ông Bền đã có thể tự mình viết một cuốn sách về cồng chiêng Tây Nguyên từ lâu rồi. Nhưng đó là điều không thể! Cuốn sách sẽ ra gì khi không có công trình chuyên sâu kiểu như của nhà nghiên cứu Bùi Trọng Hiền. Trước cuộc họp, ông Bền đã ngang nhiên tuyên bố: “đây là quyết định của cơ quan” và anh Hiền “là nhân viên thì buộc phải thi hành”. Ấy cũng là thói HÁO DANH sinh ĐỐ KỴ, ĐỐ KỴ sinh GIẬN mà ra. Than ôi, Nguyễn Chí Bền!
*SI
-SI trước hết là NGU SI, SI MÊ. Ở đời ai dám bảo là mình không ngu si hay si mê điều gì. Thế nhưng cái sự SI quá độ luôn là tiền đề dẫn đến nhiều tội ác trong xã hội.
-HÁO DANH vốn cũng là một dạng SI. Không có đủ tri thức để có thể luận bàn về một vấn đề khoa học nào đó nên Nguyễn Chí Bền đã đi đạo văn của người khác. Đấy có phải xuất phát từ chữ SI không? Và cũng do quá SI trên con đường danh vọng, hoạn lộ nên Nguyễn Chí Bền đã không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Cái SI của Nguyễn Chí Bền dễ hiểu là vậy!
-Đường đường một PGS.TS.NGƯT- Viện trưởng mà Nguyễn Chí Bền lại công khai đố kỵ với nhân viên trước toàn cơ quan, âu cũng là chữ SI, mê muội đến không còn biết ngượng, biết sợ, hay chí ít- sự ngại ngùng trước dư luận xã hội.
-Vì quá SI, Nguyễn Chí Bền đã ngang nhiên có những hành động xúc phạm đến vong linh những người đã khuất khi bắt anh Hiền đem nộp những tấm Bằng Chính sách để “kiểm tra thật- giả”. Đặc biệt khi trả lời phỏng vấn các phóng viên ngày 19/9/2006, ông Bền đã “ngang nhiên ví chuyện đó giống như việc ngày 1/6, các cháu con em cán bộ công nhân viên được khen thưởng thì bố mẹ phải trình cơ quan phiếu bé ngoan hay giấy khen học sinh giỏi để “cơ quan còn biết đường mà khen thưởng” (Trích lá Thư ngỏ gửi Bộ trưởng)! Như tôi đã phân tích, đấy là hành động của một kẻ VÔ THẦN và VÔ CHÍNH PHỦ.
-Vì quá SI, ngày 7/7/2006, Nguyễn Chí Bền đã công khai phủ nhận vai trò đánh giá Hồ sơ cồng chiêng Tây Nguyên của GS.TS Trần Văn Khê trước cuộc họp Viện VHTT. Sau khi luận tội Bùi Trọng Hiền, “ông Bền lại tiếp tục khẳng định trong 18 vị giám khảo về hồ sơ cồng chiêng Tây Nguyên của UNESCO, không có một người Việt Nam hay Việt kiều nào cả. Rằng ông ta không hề nhận được sự thông báo từ UNESCO rằng: GS Trần Văn Khê là người đánh giá hồ sơ cồng chiêng Tây Nguyên. Theo ông Bền, đấy chỉ là sự “tự đăng đàn” trên báo chí…” (Trích đơn kiện của anh Hiền). Trong khi trước đó, ngày 29/5/2005, Nguyễn Chí Bền đã từng yêu cầu Bùi Trọng Hiền đưa đến gặp GS Khê khi biết tin ông được UNESCO giao trọng trách đánh giá bộ hồ sơ cồng chiêng. Sau ngày cồng chiêng được vinh danh (25/11/2005), do GS Khê đã công khai ca ngợi vai trò của anh Hiền trên báo chí, dẫn đến việc anh được nhiều người biết tới và xuất hiện trên truyền hình, khiến ông Bền đố kỵ. Thế nên ông ta bèn phủ định vai trò của GS Khê nhằm dập tắt niềm tin trong toàn cơ quan về vai trò chuyên môn của Bùi Trọng Hiền. Các bạn phóng viên của tôi cũng cho biết, khi GS.TS Trần Văn Khê biết việc này, ông tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của Nguễn Chí Bền và đã cung cấp cho các phóng viên những giấy tờ có liên quan của UNESCO khi chuyển giao bộ hồ sơ nhờ ông thẩm định. Các bác nghĩ sao về việc này???
-Vì SI nên Nguyễn Chí Bền mới gặp tai nạn trong khi đạo văn. Văn hóa người nghệ thuật người Ba Na lại đem gán luôn cho người Gia Rai và ngược lại. Rồi chuyện “chiêng Mnhum đường kính 2m” được chứng minh bằng chiêng Thái Lan, hay chuyện hùng hồn khẳng định cái chiêng chi đấm đường kính 20cm… cũng là do cái NGU SI mà thành chuyện. Rồi cái SI của Nguyễn Chí Bền còn trầm trọng hơn khi ông ta cố sống cố chết dấu dốt, che đậy sai lầm bằng đủ mọi thủ đoạn. Hành động đó chí ít dẫn đến việc xuất hiện cái Biên bản bịp bợm của Hội đồng Khoa học Viện VHTT, làm ô danh cả một tập thể các nhà KH, các nhà quản lý. Rõ khổ, có đi nghiên cứu bao giờ đâu mà biết! Phải người lãnh đạo khôn ngoan, sẽ không bao giờ hành xử dại dột như ông Bền.
-Cái nguy hiểm của chữ SI là vậy, có nghĩa sự HÁO DANH, MÊ MUỘI đã dẫn đến những hành động băng hoại đạo đức. Than ôi, Nguyễn Chí Bền!
*SÁT
-SÁT là giết. Hẳn Nguyễn Chí Bền chưa giết người thực sự bao giờ(?) Nhưng nếu luận giải sâu xa về cái sự SÁT, xin mượn lời của bác gaigia07: “chuyện Đạo văn, cán bộ thoái hóa lộng quyền chức của chúng ta, vấn đề này tuy không làm “chết người tập thể” như chuyện sập cầu, nhưng sẽ làm chết lương tâm, chết niềm tin, chết đạo đức của cả một tập thể bao gồm những người đang công tác trong ngành văn hóa, báo chí, và cả những người dân bình dị ít học nhưng hiểu nhiều (và hiểu toàn cái chân cái thực). Đấy không phải là hiểm họa đáng sợ hay sao.”
-Lợi dụng hệ thống các tờ báo lá cải cùng sự bao che của các quan chức cấp cao để “bịt miệng đánh một chiều”, vu khống trắng trợn nhằm triệt hạ Bùi Trọng Hiền, muốn kết tội chính trị để cô lập, đuổi việc anh Hiền ư??? Nguyễn Chí Bền và những kẻ tiếp tay cho ông ta sao không màng đến việc Bùi Trọng Hiền lao động cật lực ngày đêm để nuôi người mẹ già ốm đau đã ngoài 80 tuổi??? Đấy là điều quá tàn nhẫn, cái ÁC ở đây chính là nguyên nhân sâu xa của cái SÁT đó thôi.
-Về mặt hình thức, nếu những người bị hại dưới tay ĐẠO TẶC KHOA HỌC Nguyễn Chí Bền có gì nguy hại đến sức khỏe và tính mệnh thì ông ta đương nhiên phải chịu cái án SÁT NHÂN, chí ít với ĐẠO TRỜI- mà vốn lồng lộng khôn thoát. Than ôi, Nguyễn Chí Bền!
*ĐẠO
-ĐẠO theo cách diễn giải của cửa Thiền bao gồm cả 2 tội: TRỘM & CƯỚP. -Người xưa phân vấn nạn xã hội làm 4 loại: Thủy- Hỏa- Đạo- Tặc. Sẽ thấy 2 nạn thuộc về thiên nhiên, 2 nạn thuộc về con người. ĐẠO là ăn trộm, ăn cắp tài sản của người khác một cách lén lút. Còn nếu ngang nhiên chiếm đoạt tài sản, thì gọi là TẶC- tức ăn cướp. Đây là trường hợp của những kẻ mạnh, không biết sợ đám đông hay dư luận xã hội.
-Tất nhiên Nguyễn Chí Bền đã phạm tội này, không còn chối cãi được nữa. Ở đây chỉ xin bàn thêm thế này. Có thể lúc đầu ông ta chép công trình của người khác một cách lén lút, có nghĩa ông ta ĂN CẮP tri thức của người khác để biến thành của mình. Nhưng khi bị phát hiện, không những Nguyễn Chí Bền không biết sợ, chui lủi, bỏ trốn như những kẻ TRỘM thông thường, mà vẫn nhơn nhơn, trơ tráo coi thường búa rìu dư luận. Chuyện này đã được anh em bàn khá kỹ. Hiện nay, ông ta vẫn ngang nhiên dịch toàn bộ cuốn sách đạo văn sang tiếng Anh để chuẩn bị tiếp tục xuất bản. Khi đấy, tội danh ăn cướp (TẶC VĂN) đã cấu thành. Không ai làm gì nổi ông ta bởi ông ta có đủ chức quyền để tiếp tục in ấn, công bố tài sản tri thức của người khác như thể của mình. Vì lẽ đó mà chúng ta vẫn dùng cụm từ ĐẠO TẶC KHOA HỌC Nguyễn Chí Bền là vậy, há chẳng phải lắm ru!?
-Như đã nói từ lúc mới đến với diễn đàn này, tôi còn một mớ tư liệu chứng minh cái sự ĂN CẮP trắng trợn của PGS.TS.NGƯT Nguyễn Chí Bền, sẽ công bố vào dịp tới. Để xem độ dày của khuôn diện ông ta đến đâu, liệu có phải bất khả… thủng??? Than ôi, Nguyễn Chí Bền!
*DÂM
-DÂM là sự ham muốn sinh lý tình dục vượt quá giới hạn luân thường đạo lý trong từng môi trường văn hóa xã hội, kiểu như quan hệ bất chính nơi công sở. Nguyễn Chí Bền không biết có gì đáng nói về việc này???
*
Đức Phật từ bi vẫn đem lòng hỷ xả nên Người đã có câu: QUAY ĐẦU LẠI LÀ BẾN BỜ. Nếu biết cúi đầu nhận tội, hẳn sẽ còn cơ hội phấn đấu làm người LƯƠNG THIỆN đó, hỡi Nguyễn Chí Bền! Ở đời ai thoát nổi lưới trời, thuyết NHÂN- QUẢ là gì, sao ông không cúi đầu xám hối???
Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho một nền DÂN CHỦ, CÔNG BẰNG & VĂN MINH, cầu nguyện cho QUYỀN CON NGƯỜI, cho MỘT NỀN KHOA HỌC CHÂN CHÍNH!