Ảnh minh họa: Quốc Anh

Ngày ấy, chỉ có vài đồng bạc lể là có thể có được que kem mút. Thế nhưng khi đó cũng có thể mua được rất nhiều thứ, nhà lại nghèo nên chẳng mấy khi anh em tôi được mẹ cho tiền mua kem mút. Những buổi trưa, trải chiếu nằm ngoài vườn thiu thiu ngủ, chợt nghe thấy còi kem mút từ xa là mấy anh em đã bật dậy nói “Mẹ ơi! Mẹ à! Kem mút kìa, cho con xin mấy đồng mua đi mẹ”. Nhiều lúc thương con nhưng vì không có tiền nên mẹ chỉ cho tiền mua một que, ba anh em chung một que kem mút. Hôm nào thu hoạch mùa, mẹ có tiền mua nhiều hơn nhưng mỗi khi chúng tôi mời bố mẹ ăn là thể nào bố mẹ cũng lắc đầu bảo “Ngon gì thứ này, bố mẹ không thích, các con thích thì ăn hết đi”. Lúc đó ngây thơ chẳng nghĩ được gì, thấy bố mẹ nói vậy thì tưởng thật. Giờ đôi lúc nghĩ lại, sống mũi còn cay.
Sau này lớn hơn một chút, chúng tôi đã tự biết đi nhặt nhựa bán lấy tiền mua kem. Nhiều khi tiền bán nhựa không bằng tiền thuốc, nhưng những đồng tiền ấy quý giá biết nhường nào. Giờ đây cuộc sống thay đổi nhiều, trẻ con bây giờ không biết đến những que kem mút cứng như đá, cũng như tiếng còi kem văng vẳng trong thẳm sâu kí ức. Giờ thì đủ các loại kem, đủ mùi vị, màu sắc nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy kem mút của tôi là ngon nhất. Có thể vì bây giờ tôi không khi nào có đủ thời gian ngồi thưởng thức một que kem thật chậm, thật lâu như xưa nữa. Cũng có thể chỉ vì tiếng còi kem mút từ bao giờ đã trở thành thứ tiếng vang vọng nhất trong kí ức tuổi thơ tôi. Những que kem mút không chỉ là một món quà vặt mà nó còn chứa đựng trong đó rất nhiều tình yêu thương của cha mẹ, anh em, bè bạn ấu thơ và của cả một làng quê thời xa lắc…
Huyền Trang ( Đại đoàn kết