Hoa dại núi Hoàng Liên |
Một ngày đường từ miền đất trung du Tôi chỉ gặp bụi bay và nắng gắt Sang thu rồi gió vẫn nồng da mặt Tiếng ve nào còn sót trong lùm cây Nghe nhói lòng nỗi nhớ cuối tình yêu Chợt thấy lạc giữa bốn bề vắng ngắt Lên cao... lên cao nắng như dần nhạt Bỗng vui mừng bắt gặp một nhành hoa... Một nhành hoa rồi lại một nhành hoa Khắp Hoàng Liên trên một ngàn thước núi Hoa nếp mỏng manh trước tầm gió thổi Hoa diếp vàng cô độc giữa thâm u Và bên đường hoa nghệ dại ngẩn ngơ Hoa sim tím một nỗi buồn hoang dã Hoa lay ơn góc vườn xưa còn nhớ Mà thấy người cành lá khẽ lung lay Hoa mọc dưới chân người, hoa mọc đến chân mây (Có nhiều thứ hoa còn chưa biết rõ…) Anh đừng hỏi tên hoa làm chi nữa Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi! Không phải hoa được ở cùng người Được chăm sóc trong mảnh vườn sạch cỏ Được khoe đến muôn màu sắc lá Và được đời chiêm ngưỡng mùi hương Không phải hoa được cắm trên bàn Trong ngày hội của những miềm vui mới Những hoa này lại nở cho triền núi Lại nở cho vẻ đẹp của rừng chung Nên ít ai để ý sắc từng bông Chỉ thấy núi muôn màu rực rỡ Đôi khi giẫm lên hoa mà chẳng nhớ… Những hoa này chỉ hoa dại mà thôi. |
( Trích từ tập thơ Thơ Xuân Quỳnh - Lưu Quang Vũ ) |
Home »
XUÂN QUỲNH-LƯU QUANG VŨ
» Hoa dại núi Hoàng Liên