- Vết thương (Lưu Tân Hoa):
Chị ra đi đến một nơi xa xôi hẻo lánh để làm lại cuộc đời, rời bỏ gia đình, tuyệt giao với mẹ khi phát hiện ra mẹ mang tội danh “phản bội” bị mọi người khinh khi. Thời gian thấm thoát đã chín năm trôi qua, nhưng thành kiến đối với chị vẫn không có thay đổi, dù là ở cái nơi cùng tận chị đang sống, dù có cố gắng làm việc tốt đến đâu chị vẫn bị người ta cảnh giác nghi ngờ vì lai lịch không lấy gì làm trong sạch. Chị chơi vơi lạc lõng và sống tách biệt với mọi người. Đến một ngày người mẹ đau khổ viết thư cho chị báo tin rằng bà đã được xoá sạch tội danh “phản bội” mà “bè lũ bốn tên” cố tình gieo rắc thì chị mừng vui vô hạn và vội vã quay về thăm mẹ nhưng đã quá muộn: mẹ chị đã ra đi vĩnh viễn khi đang nằm trong bệnh viện mà nước mắt nhạt nhoà và không được gặp lại con mình lần cuối… Tô Tiểu Lâm – người bạn trai tốt bụng đã luôn giấu chị để về săn sóc thăm nom người mẹ đáng thương, và anh cũng đã kề bên bà mẹ trong cả giây phút cuối cùng để an ủi phần nào nhưng cũng không thể làm bà yên lòng nhắm mắt với lòng mong nhớ con gái vô hạn. Những giọt nước mắt ân hận và đau thương của chị cứ chảy dài hoà vào nỗi đau không gì bù đắp được… Sau khi an táng mẹ xong, chị cùng Tô Tiểu Lâm cùng ngồi bên mộ mẹ rất lâu. Giờ đây, trong lòng chị chợt trào dâng nguồn sức mạnh vô bờ vượt lên cả nỗi đau thương chồng chất, bằng dũng khí của tuổi trẻ chị nói với mẹ thân yêu của mình và cũng như nói hộ những thanh niên phải mang những “vết thương” vô hình hay hữu hình do “bè lũ bốn tên” gây nên: Mẹ, mẹ thân yêu, mẹ hãy yên tâm, con gái mẹ mãi mãi không quên vết thương trong lòng mẹ và con là do kẻ nào gây ra. Con nhất định ra sức cống hiến hết cuộc đời mình cho sự nghiệp của Đảng. Chị khẳng định mạnh mẽ rằng những thanh niên đầy nghị lực sẽ đi qua cả nỗi đau của những “vết thương” nặng nề để thể hiện ý chí quyết tâm cùng lòng yêu nước tha thiết, tất cả vì quê hương ngày càng giàu đẹp.