Bình nguyên Trang
Đã đi qua những năm tháng dại khờGiờ đã biết hát lời ca cuộc sống
Trời thì cao mà cửa ô thì rộng
Cả vầng trăng cũng khoác áo dậy thì
Ngôi nhà tồi tàn mẹ tựa cửa tôi đi
Năm giờ sáng không dám quay nhìn lại
Ôi tiếc nuối những tháng ngày xa mãi
Dù tuổi thơ mình ko có búp bê
Không búp bê mẹ ơi con lớn lên với cỏ gà hoa dại
Với khói cay và mắt mẹ nhọc nhằn
Không thể về để khóc dưới bàn chân
Để hôn bàn chân đã mệt nhoài của mẹ
Năm giờ sáng mờ sương con chỉ là đứa trẻ
Đi lang thang trước mưa nắng cuộc đời
Nơi nào bình yên cho con vịn bàn tay
Cho con tựa đôi vai mười chín tuổi
Trên đường xa giấc mơ nào cũng mỏi
Con chênh vênh trên đôi cánh con tàu
Mẹ cứ ngồi cho cạn những mùa ngâu
Và năm tháng phủ rêu lên thềm cũ
Suốt một thời trẻ trung trái tim con mất ngủ
Ám ảnh dáng ngồi cô độc lúc mờ sương...