(Đàm Huy Đông) Tôi đếm tuổi mình bằng những sợi mùa thu Bằng những gót chân trăng nhón qua thời tóc rối Bằng những giọt cà phê bốc khói Âm thầm tan vào hun hút kẽ đời. Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ Bằng những hạt cườm lăn đến cuối chiều thì oà vỡ Thành mưa. Tôi đếm tuổi mình bằng những ngày mưa Bằng những con đường cỏ bao màu xanh – úa Bằng bao ngày ngóng dáng tóc em không về nữa Bằng ấm mềm cát ở phía bờ xa. Tôi đếm tuổi mình bằng những tháng năm qua Tiếng chuông đồng hồ vỡ vụn trên gác xép Bằng những chuyện chẳng thành thơ năm nào tôi cũng viết Cho người ấy, cho tôi.
Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh.. và em... Chúng ta Và những người khác nữa Vẫn mải miết đi tìm một nửa Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa |