Tôi muốn nhìn cuộc đời,
như nhà thơ nhìn sắc đẹp. Hỡi ! Con sói của đồng hoang khát vọng, đây núi đồi, và thảo nguyên xưa của người Mông Cổ, tự do ngươi! buông những mũi tên cho vì sao nhỏ lệ. Tự do ngươi! vung những đường gươm cho mặt trời phát khóc . . . Tôi muốn tìm cuộc đời, không còn những bài thơ, buồn nôn như cơm thiu gạo ẩm. Không còn những nhà thơ, gập mình làm tên thư lại, bốn mùa vui với nụ cười ruồi. Tôi muốn nói với cuộc đời, đây là thời phẩn nộ, thời của sóng thần và động đất, thời của núi lửa trào dâng, cơn matma cuồng giận xuống trần. Tôi muốn đi về cuộc đời, không bằng lòng phản kháng, đi về nơi, có lòng hổ thẹn bên trong. Tôi hổ thẹn, để mai nầy sám hối, tự do ngươi ! Hỡi thiên thạch ! Mặt trời. | |
Vương Kiều |