4. Đoá hồng cuối cùng (Từ Tuệ Phấn):
Trong cửa hàng bán hoa mới mở ở cuối dãy phố người ta thuê một cô gái khoảng mười bảy, mười tám trông coi. Vào những dịp lễ hay không dịp lễ, tuỳ theo nhu cầu những đoá hoa vẫn cứ trên tay chuyền tay nên việc buôn bán rất suôn sẻ và cô gái vẫn làm việc rất chăm chỉ nơi cửa hàng “muôn sắc” của mình. Cô gái để ý thấy một chàng trai có thói quen mua hoa vào những chiều thứ bảy, tuần nào cũng thế. Cô đoán già đoán non với những lí do bâng quơ về mục đích mua hoa của chàng trai nọ và tự cười thầm một mình. Sau đó mấy tuần liền mà chàng trai không đến mua hoa, cô rất lo buồn và quyết định hỏi lí do chàng trai đó, cô còn có ý tốt khuyên chàng hãy chăm lo học hành đừng ném tiền mua hoa lãng phí như thế nữa. Chàng trai nghe những lời khuyên chân thành xong đã rút một đoá hoa tặng cô nhưng cô từ chối thẳng và đem chúng cắm lại vào bình để bán, cô lại nói rằng chàng trai hãy lấy số tiền ấy mà lo cho việc học hành, cô không thích những bông hoa ấy càng không thích anh mua tặng cô. Nghe xong chàng trai cúi đầu buồn bã ra về, cô nhìn theo mà rơi nước mắt… Bẵng đi một thời gian, chàng trai giờ đã là một ông chủ lớn đến tìm cô và xin được cầu hôn cô, anh ta nói: Anh đã mua nơi em ngàn vạn đóa hoa hồng và cuối cùng nhận ra chỉ có em mới là đóa hồng của riêng anh…những đoá hoa nơi cửa hàng rung rinh như trái tim cô tràn đầy hạnh phúc…