Mùa sen quê tôi

Mùa sen về, mẹ cùng chị đi hái sen bằng chiếc thuyền nan nhỏ. Mẹ bơi thuyền còn chị hái những bông hoa chúm chím để ngày mai đi bán chợ phiên. Mẹ bảo hoa sen là hoa đồng nội quê mình dân dã mà thanh bạch, các con sống làm sao phải giữ được cốt cách thanh cao như hoa sen làng ta. Khi ấy, chúng tôi chỉ biết cười chứ chưa hiểu gì cả. Những trưa nắng hè, mẹ nấu chè đỗ đen và cho vào đó cả hạt sen đã bóc trần. Mẹ bảo rằng ăn món chè này sẽ giúp chữa bệnh mất ngủ, làm cho tinh thần con người sảng khoái. Cha tôi lấy nhị sen đã phơi khô ướp chè. Chị lấy lá sen phơi khô đun nước tắm cho chúng tôi làm cho cơ thể hết rôm sẩy và mụn nhọt.
Đầm sen quê tôi cũng là nơi chứng kiến những mối tình đẹp đẽ. Những đêm trăng, trai gái chọn đầm sen là nơi hò hẹn, tỏ tình. Mùa sen sắp tàn, mẹ thở dài nhìn chị bảo, con gái nhiều tuổi cũng như sen tàn cuối hạ. Mẹ mong chị không giống như những cây sen sắp tàn kia, mẹ muốn chị có nơi có chốn. Nghe mẹ nói vậy, trong lòng chúng tôi thương mẹ, thương chị biết nhường nào.
Tạm biệt đầm sen, tôi đi học nơi phố thị chỉ có nhà lầu san sát và xe cộ tấp nập. Những hôm rằm, mùng một, thấp thoáng những bà cụ gánh hàng hoa sen đi bán nơi cổng chùa sao mà nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ đầm sen quê mình đến thế. Tôi viết thư cho mẹ, ngoài hỏi thăm sức khỏe mẹ và gia đình, tôi không quên hỏi thăm đầm sen quê mình mùa này có xanh tốt không, có nhiều hoa không, đài sen có to không… Rồi một hôm đang ngồi giữa kí túc xá vào một buổi chiều mưa, tôi nhận được thư mẹ mà lòng buồn tê tái. Trong thư mẹ bảo hồ sen quê mình năm nay không xanh tốt như mọi năm do nước sông bị ô nhiễm. Sen kị bẩn nên chết nhiều và không thể mọc lên được. Mẹ phải lặn lội sang tận làng bên để xin giống sen về cấy lại.
Hết kỳ học, tôi về thăm làng, thăm mẹ, thăm lại đầm sen thân thương. Mẹ đón tôi ở đầu làng. Hai mẹ con đi trên đường làng nhìn xuống đầm sen xanh tươi bát ngát. Hương sen tỏa ngát làm mát dịu tâm hồn tôi.
Nguyễn Thế Lượng (ĐĐK)