PN - Một nụ cười tự đến khi chợt nhớ ngày nảo... ngày nao... mình đã đến Thung lũng Tình yêu lúc thì một mình, lúc thì cùng lũ nhóc bạn bè - nhìn từng đôi sánh vai dưới hàng mimosa như một sự lạ. Hồn nhiên làm sao cái ngày xưa xa lắc ấy.

Bây giờ nếu trở lại, chắc là...

Vẫn một mình. Vẫn hàng cây mimosa luôn tươi trẻ. Vẫn là Valée d’Amour. Khoảng cách thời gian không là gì cả, bởi giữa ta và Thung lũng Tình yêu - không có sự hiện hữu của nam giới đáng yêu, không lưu giữ một kỷ niệm nhỏ dù cho đó chỉ... hình như là tình yêu! Khung trời thật mênh mông xanh, hoa mimosa thật rực rỡ vàng và ta - một con bé thật mơ hồ sương khói. Cuối cùng ta vẫn thấy mình tiêng tiếc sao chưa một lần đòi người yêu đưa mình đến đây.

Cả nước mình có bao nhiêu nơi hò hẹn đẹp nhưng chỉ có ở đây - Đà Lạt này - đã ưu ái dành riêng cho tình nhân - một Thung lũng Tình yêu.



Ảnh: H.T.N.

Lặng lẽ đến. Lặng lẽ đi. Lặng lẽ tiêng tiếc.

Cái ngày xưa xinh xắn biết bao. Con bé - ta - ngày xưa duyên dáng xiết bao. Đà Lạt dịu mát đôn hậu đã nuôi sống nó. Thế mà đã bao nhiêu năm ta không hề thương nhớ - đến nơi đong đầy kỷ niệm ấu thơ. Con bé - ta - ngày ấy thích mặc quần áo màu sặc sỡ, thắm tươi đi giữa hàng thông, đi giữa hàng hoa và thấy mình như lá như hoa trong những ngôi nhà hồng gợi giấc mơ cổ tích. Con bé - ta - ngày ấy hôm nào cũng ép lá ép hoa vào trang vở học trò. Đây là cành pensée tím. Kia là hoa mimosa vàng. Và kia nữa là những hoa dại bên đường. Chao ôi, nhìn hoa cỏ bên đường ta nhớ Gibran lạ - người viết những dòng như thơ “Hỡi cỏ bên đường hãy yêu những ngôi sao và ước mơ người sẽ đơm hoa”.

Có một lần, phải rồi. Có một lần ta đã vào nhà ai đó hái trộm hoa huệ tây, hoa cẩm tú cầu. Hoa huệ tây từng chùm tim tím, hoa tú cầu hồng trắng tròn xoe... hoa nào ta cũng thích. Đang phân vân nên hái trộm hoa nào... thì từ trên thang gác nơi ban công - có một người nào đó đã nói thật thiết tha:

Em gái ơi
Nếu em ngắt một nhành hoa
Linh hồn tôi nằm trong tay em đó.


Ta đã ngước nhìn lên.Người ấy thật trẻ nhưng nhìn ta bằng bốn mắt luôn. Nên ta sợ hãi. Ta đã bỏ chạy. Người ấy đã theo ta - tặng ta cả hoa huệ tím lẫn hoa tú cầu hồng. Thế mà ngày ấy ta thật dửng dưng... Ước gì... và cứ thế một thời để nhớ lại trở về.

Trâm Lý