Có lẽ bạn yêu thơ trên cả nước không còn gì xa lạ với tác giả Ts. Hà Thiên Sơn. Biết và đọc thơ của Hà Thiên Sơn Từ rất lâu, Nhưng với cá nhân tôi mỗi lần đọc thơ ông là một lần bắt gặp cảm xúc mới, trong thơ ông luôn ăm ắp tính nhân văn sâu sắc, như chất chứa như truyền tải kho tàng triết lý Á Đông "Thiên-Địa-Nhân" nhất thể, đọc thơ ông ta thấy một thứ tình yêu đam mê âm ỉ cháy, tình yêu lứa đôi hòa quyện trong tình yêu quê hương như chưa bao giờ vơi cạn, xuyên dọc hành trình của người nữ khách nó tạo cho ta cảm giác thứ tình yêu đó trong ông đã tồn tại tự ngàn xưa và có lẽ cả ngàn sau vẫn vậy.Tâm hồn và hồn thơ chữ tình trong ông hòa quện với triết lý Á Đông tạo cho thơ ông một nét riêng thật chân tình và cũng thật sâu sắc:
Sau năm tháng nhọc nhằn phố thị
Ta trở về với mảnh vườn xưa
Sóng gió cuộc đời như lắng lại
Mùi hoa thơm cỏ dại sau nhà..
Trong những bộn bề của công việc và cuộc sống hôm nay, mới thấy lớp người xưa chưa xa song cũng đủ lạ, hình ảnh người mẹ trong thơ Hà Thiên Sơn thật đẹp, dung dị mà xót xa.
Phía sau những lũy tre làng
Con đường nho nhỏ tự ngàn năm xưa
Tảo tần đời mẹ nắng mưa
Mòn chân mà vẫn đi chưa khỏi làng.
Thơ "tứ tuyệt" của ông đôi khi bắt ngặp những "tuyệt tứ" người đọc dù khắt khe đến mấy cũng không thể không thán phục:
Cách một tầm nhìn ngoài kia là biển
Cái màu xanh rưng rức phía chân trời
Cách một tầm tay là nhan sắc
Ta chết chìm trong mắt em thôi.
Những cảm nhận trên của Nguyễn Văn Phúc chỉ là chân tình mà viết vội ra không thể phản ánh trọn vẹn và đầy đủ một cây viết một hồn thơ với tầm vóc của Hà Thiên Sơn, song âu cũng là chút
cảm nhận tự sâu thẳm lòng mình mong bạn đọc và tác giả lượng thứ.
Nguyễn Văn Phúc và trang phuctriethoc xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc tác phẩm mới của tác giả bài do tác giửa gửi Phúc và từ nay hy vọng trang phuctriethoc còn được đăng tải nhiều hơn nữa những sáng tác của TS. Hà Thiên Sơn. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!
TỪ KHI CÓ NHỮNG HÀNG CÂY
Từ khi có những hàng cây
Con đường nắng nhạt mình đầy bóng râm
Những ngày mưa bụi lâm thâm
Em không ướt áo mình cầm tay nhau.
Thương cây nên đất bạc màu
Thương người cây cũng ngả đầu nghiêng che
Nắng nôi những buổi trưa hè
Cây cho bóng mát lá khoe sắc vàng.
Con đường dọc con đường ngang
Đường nào cây cũng xếp hàng sóng đôi
Ở trong mỗi một cuộc đời
Màu xanh ấy với con người bên nhau.
Vin cành đừng để cây đau
Còn bao người nữa đến sau chúng mình!