Pages

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

CƠ HỌC TIẾN HÓA - T7

QUYỄN BẢY
TINH-THẦN AN-PHẬN
TÁNH KÍN ĐÁO—TÁNH ĐÚNG ĐẮN
1971
TINH-THẦN AN PHẬN
Sách DƯỚI-CHƠN-THẦY đã giải rành-rẽ về điều nầy trong chương “AN-PHẬN” : “Phải vui lòng trả quả của con, dầu cách nào cũng vậy. Phải nhận lảnh sự đau-đớn khổ-sở như một sự vinh-diệu, vì nó chứng-minh rằng : Các đức NAM-TÀO BẮC-ĐẨU thấy con đáng giúp đở”.
Lẽ dĩ-nhiên muốn có tinh thần An-Phận thì phải thật biết cái nào là định-mạng, cái nào là tự-do ý-chí, tức là thông-hiểu luật Nhân-Quả một cách rành-mạch.
Định-mạng hay là số-phận của ta kiếp nầy, vốn do ta đã tạo ra trong nhiều kiếp trước và nhứt là kiếp mới rồi, ấy là Quả-muồi phải trả, không thể nào tránh khỏi.
Ta lấy thân-hình Nam hay Nữ, phải sanh vào một gia đình thuộc về quốc-gia nào, chủng-tộc nào, được thương yêu chìu-chuộng hay là ghét bỏ hành-hạ, sức khoẻ dồi-dào hay suy-kém, trí-hóa minh-mẫn hay u-mê đần-độn, thân-thế ta, sự-nghiệp ta và những cơ-hội đưa đến, dầu tốt hay xấu, vốn do nghiệp-quả của ta gây ra với một số người khác, chớ nào phải tại Tạo-hóa bất-công trong sự sanh-sản cho nên mới có những người tài ba lỗi-lạc, cao sang quyền-quí và những kẻ tầm-thường ngu-dại, dốt-nát, bần-hàn, khổ-cực.
Chúng ta ở trong một thế-giới do Định-Luật chi-phối thì những điều trái-ngược đó không thể nào lại xảy ra được bao giờ.
Nếu đúng ngày trái mới chín muồi và rụng xuống thì phải đúng ngày giờ, chúng ta mới trả cái gì mà trước kia chúng ta đã vay.
Nhưng thường thường con người hay than thân, trách phận, đổ lỗi cho Trời Đất, tại sao sanh mình ra thua sút chúng bạn, chớ ít khi nhìn-nhận tại nhiều kiếp trước mình đã vụng đường tu, nghĩa là những hành-vi của mình dữ nhiều lành ít, cho nên mới tạo ra hoàn-cảnh hiện-tại.
Chúng ta đã gieo thì bây giờ phải gặt, giống nào theo giống nấy.
Sự An-Phận cắt-nghĩa theo Huyền-Bí-Học.
Nhưng mà tại sao chúng ta phải An-Phận ? Bởi vì khi chúng ta vui lòng nhận-lãnh nghiệp-quả thì cái Vía chúng ta giãn ra, lớn hơn trước nhiều, màu sắc lại thêm xinh-đẹp, tư-tưởng chúng ta lại vô trí của những người ở chung quanh làm cho họ thêm phần phấn-khởi.
Trái lại khi những sự khó-khăn, đau khổ (1) [(1) Chớ nên tưởng rằng mổi lần chúng ta bị đau-khổ là tại kiếp trước chúng ta đã gieo những nhân chẳng lành. Không phải luôn luôn như vậy đâu. Cũng có thể ngày nay chúng ta bị nhiều người khác làm cho bị đau-khổ vì một lý do nào đó, hoặc tánh ích-kỷ hay là quyền-lợi cá-nhân của họ, cũng có khi bị ta tính-toán sai lầm. Muốn tìm ra nguyên-nhân đầu tiên, do ở kiếp hiện-tại hay ở kiếp quá-khứ thì phải mở tới Huệ-nhãn xem xét. Chúng ta chớ nên ức-đoán điều chi cả. Gặp đau-khổ thì cứ lo giải-trừ mà thôi. ] đưa tới mà chúng ta buồn-bực, than-van thì cái Vía chúng ta thắt lại làm cho trái tim ta nhiều khi bị đau nhói,---tư tưởng chúng ta lại còn gây ra những sự phiền-hà nóng-giận cho những kẻ ở gần bên chúng ta, vì bởi tư-tưởng truyền-nhiễm.
Thế thì trong lúc chúng ta chưa trả hết quả cũ mà lại còn đương-nhiên gây thêm những quả xấu mới khác nữa.
Cứ tiếp-tục như vậy mãi từ kiếp nầy qua kiếp kia, biết tới chừng nào chúng ta mới thoát đọa Luân-hồi dưới trần-thế.
Một lẽ khác nữa : Lòng bất-mãn làm nảy sanh ra trong Trí và Vía những lằn rung-động rối-ren, không đều-đặn, khiến cho hào-quang của hai thể nầy chớp-chớp như run-rẩy, nó xua đuổi một cách hung-hăng những ảnh-hưởng tốt lành đến gần con người.
Những lằn rung-động của những ảnh-hưởng tốt lành thì điều-hòa và có tiết-điệu. Khi đụng vào các lằn rung-động như gió lốc của cái Vía và Cái Trí, thì chúng bị đẩy lui ra ngoài xa.
Những lằn rung-động xấu-xa nầy lại còn hấp-dẩn những lằn rung-động của những tinh-chất u-buồn, làm tăng thêm cái tai-hại đã có sẵn.
Còn sự An-phận phóng ra những lằn rung-động điều-hòa và dịu dàng. Trái với những lằn rung-động chậm-chạp, chúng hấp dẩn những tinh chất tinh-anh và đem vào mình những ảnh-hưởng vui-tươi, tốt lành làm cho cái Vía và cái Trí trở nên xinh-đẹp.
Hiểu được sự An-Phận về phương-diện huyền-bí thì con người phải vui lòng trả quả.
Và AN-PHẬN có nghĩa là :
Chẳng oán Trời, trách Đất, giận vật, hờn người, mà chỉ lo thanh-toán những mối nợ-nần đã vay khi xưa mà thôì.
Khi chúng ta có được đặc-ân kết thúc sổ kế-toán ghi những mối nợ-nần thiếu ở tiền-kiếp, khi chúng ta đã trang-trải xong những món nợ ấy thì từ nay, đã lật qua một trang mới của cuốn “Bộ-Đời lớn” nơi đó không còn thấy những lổi-lầm của dĩ-vãng nữa.
PHẢI CẢI-TẠO HOÀN-CẢNH
Chúng ta phải có tinh-thần An-Phận. Đúng vậy, tuy nhiên An-Phận không phải cứ ở mãi một chỗ không dám hoạt-động để sửa đổi hoàn-cảnh; đừng nói ; tại Trời sanh tôi như vậy thì tôi phải chịu chớ biết làm sao bây giờ. Hiểu An-Phận như thế thì rất sai lầm. Có Định-mạng mà cũng có Tự-do ý-chí đặng cải-thiện đời sống của ta và đồng thời cũng tạo ra hoàn- cảnh của kiếp sau nữa.
Kiếp nầy là kết-quả kiếp trước, còn kiếp sau là kết-quả của kiếp nầy. Ta hiểu chậm thì đừng biếng-nhác, cứ lo học hỏi ngày nầy qua ngày kia, trí-hoá ta sẽ mở-mang lần lần.
Ta yếu-đuối thì phải giữ đúng phép vệ-sanh, dùng thuốc men đặng bồi-bổ sức lực và năng tập thể dục đặng trở nên tráng kiện. Về phương-pháp tập-luyện thì phải tùy thuộc tuổi-tác, sức khoẻ và công việc hằng ngày, điều nầy, mỗi người đều mỗi khác nhau.
Ta không được khá-giả thì phải cần-cù làm việc và tiện-tặn---không phải hà-tiện,---không tiêu-xài vô lối thì trong một thời gian sau ta có thể đủ ăn, đủ mặc.
Ta cứ lo tập-rèn tánh-nết cho thật tốt, bằng cách sửa đổi tư-tưởng, lời nói và việc làm của ta ra chơn-chánh. Ta cố-gắng không ghen-tỵ, không ích-kỷ và sẵn sàng giúp-đỡ bất-câu là ai, tùy khả-năng và phương-tiện của ta.
Đó là những yếu tố giúp chúng ta cải-thiện được phần nào số-mạng của ta kiếp nầy và còn tạo ra nhiều ảnh-hưởng tốt đẹp cho kiếp sau nữa.
Chúng ta phải bắt-chước những ghe bầuchạy cấn : gặp gió ngược mà vẫn giương buồm chạy tới được. Mới nghe qua thật là phi-lý, nhưng đó là sự thật, một trăm phần trăm,---tôi đã thấy chuyện nầy tận mắt nhiều lần rồi.
Sự An-Phận của cách Sanh-viên Huyền-Bí Học
Tôi vẫn biết : những cơ-hội để học-hỏi Huyền-Bí-học theo bề ngoài có nhiều cách. Những Sanh-viên cư-trú tại đô-thị được dự những cuộc hội-hộp có kỳ-hạn đều đều để thọ-lãnh tất cả những giáo-huấn cần-yếu.
Những Sanh-viên ở đồng-quê không được hưởng ưu-thế đó và những người sống lẻ-loi, tản mác, chỉ nhờ có thơ tín để học hỏi mà thôi.
Nhưng số-phận của mổi người đều do nghiệp duyên định-đoạt, và sự bất-mãn làm cho tất cả những sự giúp-đỡ khác phải bị đẩy lui mà không đến được.
Chúng ta nên hiểu rằng : Sanh-viên nào chuẩn-bị đầy-đủ thì trong lúc tham-thiền ân-huệ sẽ ban xuống, và ban đêm trong lúc ngủ, sự giáo-huấn cũng thường đưa đến cho cái Trí, hoặc giả, Sanh-viên cũng có thể đi tới một chỗ kia để học hỏi chung với các bạn, mặc dầu sáng ra thức dậy không nhớ chi cả.
Sự cô-đơn không làm trở-ngại những phương-thế giúp-đỡ, nhưng mà lòng bất-mãn dựng lên một bức tường không thể vượt qua được.
Còn muốn hiểu cặn kẽ tại sao “phải vui lòng nhận lãnh sự đau-đớn khổ-sở như một sự vinh-diệu vì nó chứng-minh rằng các đức Nam-Tào Bắc-Đẩu thấy con đáng giúp đỡ”, xin quí bạn đọc quyển Giảng-Lý DƯỚI CHƠNTHẦY, đoạn AN-PHẬN, và quyển CON ĐƯỜNG CỦA NGƯỜI ĐỆ-TỬ, từ trương 92 : d) Đức-tánh thứ tư : TITIKSHA cho tới câu chót” y có thể đạt được cái đức-tánh thứ năm của thể TRÍ, đó là SHRADDHA, chương 97.
BỀN-CHÍ
Một ngày kia Đức Bà Blavatsky nói với một cô Sanh-viên thân-mến như vầy : “Em ơi! Em phải uống cho cạn ly rượu bền-chí, không chừa, một chút cặn nào mới được”.
Người ta có thể đem lời nầy lập lại cho mổi Sanh-viên huyền-bí học.
“Trong khoa Huyền-bí-học, hầu hết những công-việc tạo-tác đều thật-hiện một cách âm-thầm, kín đáo, Sanh viên không biết mình đã tiến tới đâu về các phương-diện cao-siêu, cho đến khi bức màn vén lên một cách thình lình.
Lúc bấy giờ anh mới thấy được trình-độ tiến-hoá của anh và đoạn đường của anh đã vượt qua trong những năm không thấy kết-quả ra sao, và đã đi tới đâu rồi.”
Luôn luôn trong lúc đầu tiên, chúng ta có khuynh-hướng yêu-cầu những huấn-thị mới, xin cho được những sách mới, những giáo-huấn mới và giảng-giải mới. Chúng ta có cái cảm-tưởng rằng chúng ta chỉ được tiến-bộ là khi nào chúng ta có được cái gì mới và không thể đem chia sớt cho kẻ khác ở ngoài. Đó là một cảm-tưởng sai lầm, sản-phẩm của Rojas, (động-tác của giác-quan) và thường có nhiều vô-minh trong đó.
Nên biết cái thói quen thông-thường của người đời là cái chỉ cũng muốn biết, nhưng biết một cách qua loa vậy thôi, chớ ít khi chú-trọng đến vấn-đề nào đi sâu vào vấn-đề đó.
Người học Đạo phải tránh điều nầy.
Sự tiến-bộ do nơi sự đồng-hóa mà có, chớ không phải do nơi sự hấp-thụ suông mà được. Những người xin những giáo-huấn mới thường không phải là những người đã đồng-hoá những giáo-huấn cũ.
Sanh-viên còn phải nghiên-cứu những sách vở có chứa một giáo-huấn mới và thực hành cho kỳ được, mặc dầu những giáo-huấn đó đã phô-bày trước mắt đại-chúng, nhưng vẫn còn nhiều giá-trị mà ít người nhận ra.
Tỷ như Sanh-viên phải hiểu rõ những lời dạy trong những quyển sau nầy :
1---Những luật căn-bản của Thông-Thiên-Học (Lois fondamentales de la Théosophie).
2---Con người và những Thể của nó (L’homme et ses corps)
3---Cõi Trung-giới (Plan Astral)
4---Cõi Thượng-giới hay Thiên-Đường (Monde Céleste).
5---Nhân-Quả (Karma).
6---Luân-Hồi (Réincarnation).
7---Trước thềm Thánh-Điện (Vers le Temple).
8---Con Đường của người Đệ-tử (Le Sentier du Disciple)
9---Những nguyên-lý Thông-Thiên-Học, dịch ra tiếng pháp là Evolution occulte de l’humanité (Sự tiến hoá huyền-bí của nhân-loại)
10---Cái Phách (Double éthérique).
11---Cái Vía (Corps astral)
12---Cái Trí (Corps mental)
13---Nhân thể (Corps causal).
14---Thái-Dương hệ (Le système solaire)
Ngoài ra còn 7 cuốn nữa, quí vô giá :
1---Những Luân-xa (Les Chakras)
2---Huyền-Bí-Học trong thiên-nhiên (L’Occultisme dans la nature---2 quyển).
3---Khía cạnh huyền-bí của Sự-Vật (Le côté cache des choses)
4---Tâm-thức học (Etude sur la Conscience).
5---Giảng-lý DƯỚI CHƠN THẦY (commentaires sur Aux Pieds du Maitre).
6---Giảng-lý TIẾNG NÓI VÔ-THINH (Commentaires sur La Voix du Silence).
7---Giảng-lý ÁNH-SÁNG TRÊN ĐƯỜNG-ĐẠO (Commentaires sur La Lumière sur le Sentier) (1) [ (1) Còn nhiều quyển viết bằng Anh-văn chưa dịch ra tiếng Pháp].
Bốn quyển đầu tiết-lộ nhiều sự bí-mật huyền-bí.
Ba quyển sau để đào-tạo các Đệ-tử Chơn-Sư.
Sự nhẫn-nại để học-hỏi của Sanh-viên thêm vào do sự Tham-thiền hằng ngày sẽ chóng mở rộng quan-điểm của anh về cuộc đời và rèn tập anh về phương-diện Huyền-bí-học.
TÁNH KÍN-ĐÁO
Các nhà Huyền-bí-học và các nhà Thần-bí-học đều công-nhận rằng : “Cái lưỡi là phần-tử cứng đầu, kỳ khôi, bất phụng-tùng”. Kiểm-soát nó là một điều tối quan-trọng.
Khi xưa, qui-luật của trường Pythagore bắt buộc thí-sanh phải nín-thinh trong một thời gian hai năm---có khi kéo dài tới 5 năm---chỉ được nghe lời của Thầy giảng-giải chớ không được phép hỏi-han chi cả. Điều nầy có 2 điều lợi : dinh-dưỡng luân-xa ở yết-hầu và tập cho sanh-viên quen tánh ít nói, kín-đáo, và phải suy-nghĩ kỹ-lưỡng trước khi mở lời.
Chúng ta đã từng thấy ở ngoài đời, tánh hay nói không kín-miệng được, và thường sanh ra những chuyện thù-oán, bất-hoà, có khi đem tai-họa vào thân.
Trong đường Đạo còn có nhiều sự nguy-hiểm lớn-lao hơn nữa. Tỷ như sự luyện-tập thân-thể là việc riêng của mổi cá-nhơn, và phải luôn luôn ở dưới quyền điều-khiển của Chơn-Sư hay là một vị cao-đồ của Ngài. Nếu đem nói ra cho người thường chưa chuẩn-bị biết, họ bắt chước hành theo thì cái kết-quả là điên-khùng hay là bỏ mạng.
Một lẽ khác, có nhiều quyền-năng mạnh gắp cả trăm, cả ngàn lần điển-khí, làm lợi cũng được, mà làm hại cũng được. Vị nào lòng còn tràn-trề dục-vọng hay oán-chạ thù-vơ, mà luyện được những quyền-năng nầy thì sẽ gây tai-hại khủng-khiếp cho đời, mà không biết sao mà lường được, vì họ còn hiệp bè lũ với nhau và dạy-dỗ nhau nữa.
Vì vậy có nhiều điều giáo-huấn mà sanh-viên đã thọ-lãnh hay sẽ thọ-lãnh, không thể đưa ra trước công-chúng vì họ chưa đủ điều-kiện để nhận-thức. Nếu chưa hoàn-toàn đồng-hoá những giáo-lý căn-bản của Thông-Thiên-Học thì không khi nào họ chấp-nhận, các Hạ Bí-Pháp của Huyền-Học.
Chẳng những như vậy mà thôi, nỗi e họ còn trở lại nhạo-báng và công-kích là khác nữa.
Sách DƯỚI CHƠN THẦY đã cảnh-cáo chúng ta :
“Bây giờ đây, tốt hơn là tập tánh suy nghĩ cho kỹ lưỡng trước khi nói ; bởi vì khi con được Điểm-Đạo, con phải giữ-gìn từ lời nói, sợ e không được kín-miệng”. Vậy con hãy tập cho quen thói “Nghe hơn là Nói”. Nếu người ta không ân-cần hỏi ý-kiến của con thì con đừng tỏ ra. Có một câu gom hết các đức-tánh phải tập là : Trí, Cảm, Nguyện, Mặc, nghĩa là phải Hiểu-biết, phải Can-đảm, phải Chí-quyết và phải Nín thinh ( Savoir, oser, vouloir, se taire), mà cái tánh chót “Nín-thinh” là khó hơn hết.
Nói cho đúng, những bí-mật trong “Sự Điểm-Đạo” của Quần-Tiền-Hội không hề bao bị tiết-lộ ra ngoài. Vị Đệ-tử nào quên lời thề, vừa muốn mở miệng ra thì đã quyên hết những điều mình có ý phanh-phui ra, cả tháng như vậy.
Nguyên-tắc của mấy vị Hồng-Thập-Tự-Giá (Rose Croix) là : Ai muốn tiến mau trên con đường Huyền-bí-học thì phải biết những Luật Thiên-nhiên rồi có can-đảm đem chúng ra áp-dụng.
Muốn sử-dụng quyền-năng cao-siêu mà người ta giao-phó cho chúng ta trên con đường Đạo nầy thì chúng ta phải có một nghị-lực cương-quyết, cứng như sắt đá đặng điều-khiển chúng, và chúng ta phải hoàn-toàn tự-chủ nữa. Sau khi thành-công rồi thì phải thận-trọng, đừng nói tới điều đó.
Xin nhắc lại một lần nữa rằng : đối với những người ngoài chưa biết thì những sự thật về phương-diện vô-hình của Thiên-nhiên, nhiều khi xem dường như không thể tin được và vô-lối nữa. Nếu không cẩn-thận, đem những điều đó ra nói không đúng chỗ thì chỉ làm cho họ đã không buồn nghe mà lại không thèm nghiên-cứu những giáo-lý khác, như Luật Nhân-Quả và Luân-hồi chẳng hạn, nói chi tới giai-cấp trên Thiên-Đình và các Đấng Chơn-Sư Minh-Triết từ bi.
Khi xưa đức Khổng-Tử tới viếng một toà cổ miếu thấy một hình người quấn khăn, bịt miệng tới ba lớp, Ngài day lại dặn các môn-đệ khá cẩn-ngôn, cẩn-hạnh. Gương nầy để cho chúng ta soi chung.
TÁNH ĐÚNG-ĐẮN
Hiện nay vì sự sanh-hoạt càng ngày càng khó-khăn và phức-tạp cho nên chúng ta khó tổ-chức một đời sống Đạo-Đức cho đúng phép. Tuy vậy mặc dầu chúng ta phải cố-gắng, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Trong việc làm, bữa ăn, giắc ngủ, phải có điều-độ. Phải tham-thiền cho đúng giờ khắc. Phải làm cho tròn bổn-phận và nhiệm-vụ được giao-phó. Phải đọc kỹ những qui-luật và ghi nhớ vào tâm trí đặng đem ra ứng-dụng khi cơ-hội đưa đến.
Sanh-viên thường đưa ra những câu hỏi mà người ta có thể trả lời bằng cách : Xin anh đọc lại trương sách đã giải-bày điều anh muốn biết mà anh đã quên hay không để ý tới.
Anh nên đọc đi, đọc lại “Những nắc thang vàng” hoặc những sách dạy về tham-thiền, hay là những sách Đạo-Đức chân-chính, rồi suy-nghĩ và đồng-hóa cho trọn-vẹn, vì nhờ sự lặp đi lặp lại đó nó làm cho Huấn-thị thực-dụng thành ra tập quán của đời sống anh. Như thế anh sẽ lợi-dụng những cơ-hội đưa đến cho anh được nhiều và anh sẽ tiến bước mau chóng hơn là để cho sự náo-động của cái trí kích-thích và tìm kiếm những sách mới, những tài-liệu mới trong khi anh chưa giữ đúng những qui-luật đã học-hỏi.
PHỤNG-SỰ
Tấc cả những ai có lòng mộ Đạo đều đi tìm kiếm Chơn-Sư, vì đó họ trở-thành những người tự Hiến-dâng cho công việc Phụng-Sự.
Quần-Tiên-Hội có ra đây là để Phụng-Sự Thượng-Đế và các vị Thiên-Tôn, phụ-tá Ngài trong việc cai-trị vũ-trụ chúng ta.
Các Chơn-Sư thâu nhận Đệ-tử để một khi được các Ngài giúp-đỡ, họ có thể phụng-sự một cách đắc lực hơn. Các Ngài chọn Đệ-tử trong nhóm người cố-gắng Phụng-Sự và có nguyện-vọng. Nguyện-vọng Phụng-Sự một cách hoàn-hảo hơn. Vì thế cho nên tất cả chúng ta đều phải dự một phần hoạt-động vào công việc Phụng-Sự, hoặc bằng cách nầy, hoặc bằng cách khác. Tất cả chúng ta đều phải có công việc làm trong thế-giới bên ngoài
Thế nên tất cả 3 con đường : Sùng-Tín, Trí-Huệ, Hành-động đều là những con đường Phụng-Sự , tất cả đều dắt-dẫn đến cái việc Phụng-Sự toàn-hỏa. Công-nghiệp của Quần-Tiên-Hội trong thế-giới chúng ta hay những Hệ-thống Thiên-liêng khác, tức là những bầu Hành-tinh khác trong khắp cả Thái-dương-hệ.
Vậy thì chúng ta hãy đi trên con đường mà chúng ta có thể theo đuổi. Điểm chót của con đường là : công việc Phụng-Sự, Phụng-Sự trong hàng-ngũ Quần-Tiên-Hội, Bảo-trợ thế-giới chúng ta.
Bởi thế chúng ta sụp quì dưới chơn các Đấng Phụng-Sự thế-gian và cầu xin ở nơi các Ngài sự giúp-đỡ và hướng-dẫn ; nhờ những điều nầy mà chúng ta mới đạt được mục-đích.
LỜI CẦU-CHÚC CỦA BÀ A. BESANT.
Hỡi các Huynh-Đệ của tôi ! Các anh đã khởi sự bắt tay vào một công-việc vô cùng Vinh-Quang, mà cũng cực kỳ khó-khăn. Cầu xin các anh sớm thấy được Ánh-sáng mà các anh tìm kiếm và Sư-Phụ tác-thành cho các anh được SANH RA LẦN THỨ NHÌ (1) [(1) [Tức là Điểm-Đạo lần thứ nhứt]
A. BESANT