Home » » TỔNG HỢP THƠ 3

TỔNG HỢP THƠ 3

Written By kinhtehoc on Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011 | 01:47

Quê nội



“Con gửi gió về quê nội
Tháng Tư thơm dậy lúa đồng
Khế chua bát canh nấu vội
Hoa tím rụng tím bến sông

Con gửi nắng về tháng năm
Câu da dao bà mắc võng
Trăng vườn xông xênh trải rộng
Sao trời rụng xuống đáy ao

Con gửi về cơn mưa rào
Dịu lại bầu trời tháng sáu
Lá khoai rưng rưng mưa đậu
Cuốc kêu xa phía cánh đồng

Gửi thương về một dòng sông
Tháng Bảy Ngưu Lang - Chức Nữ
Ngực song phập phồng hơn thở
Chị nghiêng tóc gió trên bờ

Gửi yêu câu hát ầu ơ
Đong đưa chuyến đò thưa khách
Người đi đến bốn phương trời
Quê nội nghẹn ngào trong mắt…”

(hht số 97 ngày 19-10-95)


Cho người tháng giêng

Khánh Hạ
" Vắng giọt nắng chào từ biệt mùa đông
Em áo đỏ, tóc phiêu bồng
Gió đi đâu? Cho ta theo với
Mắt đen lườm - em cười đấy, phải không?

Em nhón gót mùa xuân chừng tinh nghịch
Thả lanh canh tiếng guốc trước hiên đời
Ta mở cửa và ta thành ngốc tử
Luống cuống câu thơ... xanh dậu mùng tơi.

Chắc em biết nên tháng Giêng cũng biết
Chớm môi cười trên những nụ đào phai
Em xuân đón mưa phùn bụi mỏng
Và ta cầm tay năm tháng rộng dài."

( hht số 212)
Tình ca nhiếp ảnh

Xuân An

Kỷ niệm những ngày học nhiếp ảnh

" Đến bên anh bằng tốc độ đèn chớp
Em trao anh đôi kính lọc màu
Anh lạc giữa khoảng rõ chiều sâu
Cửa chập mở mà không thể thoát.

Nhũ tương lòng phẳng như bờ cát
Lộ sáng rồi ghi ánh mắt của em
Ôi tình yêu có hai màu trắng đen
Tương phản đấy mà không thể thiếu.

Em thân yêu, em hiểu hay không hiểu
Tâm hồn màng bảo vệ còn không?
Nếu qua đi một thời trắng trong
Hoàn nguyên rồi là hoàn nguyên mãi.

Nơi buồng tối một mình anh khấn vái
Hiện lên em... hãy hiện lên em..."

( hht số 177 ngày 1-5-97)
Phố lá


Lá xoay tròn như múa, lá dập dềnh như sóng. Lá ngả nghiêng như say với gió. Em thích đi về trên phố ấy. Phố lá.

Không có ai đủ vu vơ để thích cái trò lãng mạn của em

Gió se se lạnh mơ màng hát những lời hoang dã, trong trẻo đến độ em cảm thấydù phố xá có ồn ào và bụi bặm đến mấy thì gió và lá vẫn đẹp tinh khôi như cổ tích của mùa. Hàng xà cừ nghiêng đầu về bên trong, lắc mình trút xuống hàng vạn chiếc lá, rải ngập lúc lối đi. Phía ngoài là dòngt hác người, và xe cộ, và bụi bặm.

Lá neo lại trên vai và tóc em, vàng như những chiếc nơ kì diệu.

Bất chợt em nhìn thấy Hoàng đang cưỡi trên chiếc xe cao ngồng, khuôn mặt lãng tử và từng trải hôm nay đột ngột ngoan hiền như một chú mèo con. Vì quá bất ngờ nên em cứ tròn mắt nhìn Hoàng thật lâu. Hoàng đạp xe đều đều, chậm và vu vơ như không đi đến đâu cả- như vậy. Trên lớp, mỗi lần em và Hoàng chạm mặt nhau, hai đứa chỉ cười xoè với nhau một cái cho phải phrps bạn cùng lớp rồi Hoàng lại cuốn đi theo đám bạn ăn chơi như một cơn lốc, cònem thì chẳng phải bận tâm gì cả. Em gnhĩ, Hoàng sốnhg ào ào, hời hợt như đa số bọn con trai chứ chẳng sâu sắc gì đâu.



Em đi nép mình về phía hàng cau - để nghe tiếng xạc xào của lá được rõ hơn. Hoàng đi tít ra rìa phố Lá. Hình như cả hai đang cô không nhận ra nhau, hay có lẽ hai đứa không muốn ai phá vỡ khoảng riêng tĩnh lặngcảu mình. Tay ăn chời và trải đời số một cảu lớp ấy cunũg thích vu vơ đạp xe một mình trên phố Lá của em ư?

Lớp có sinh nhật Lan, Lớp phó đời sống ôm hoa và quà lên tặng. Trong tiếng vỗ tay của cả lớp có tiếng huỳnh huỵch. Là Hoàng. Hoàng nhảy phốc qua bàn rồi vọt ra cửa lớp. Sau năm phú, Hoàng bay vào lớp với ôm hoa dại tím biếc trên tay, lừng lững tiến đến bên Lan, nói một cau ngắn ngủn: "tặng và chúc vui". Cả lớp vỗ tay ầm ỹ. Hoàng lại nhảy về chỗ thản nhiên như không có gì.Gã ăn chơi ngồi cạnh Hoàng, ngay bàn sau, lôi tóc em cợt nhả: "Còn bé, sắp sinh nhật rồi, bé thích gì anh sẵn sàng tìm kiếm, dẫu có phải nhảy xuống vũng nước hay treo lên ổ đất?". Em chưa kịp phản ứng đã thấy tiếng Hoàng nạt nộ: "Mai là con ?nhà ?lành, mày làm ơn xê ra được không?". gã kia cười lép vế. Hoàng được bọn gã nể phục như một tay anh chị. Em vừa sợ hãi cách ăn nói ra át gồ ghề rất đời của Hoàng vừa thích thú vẻ phớt bụi và ngang tàng, nhưng đôi khi em xem thường lối sống thác lũ buông thả vô nghĩa của Hoàng.

Bất ngờ phố Lá mọc lên một quán café mênh mang lá và cỏ. Cả những thân cây gầy guộc được uốn thành những hình thù kỳ dị, quằn quại như bộ mặt của sự đớn đau. Một chốn dừng chân tuyệt vời! Em chọn cho mình một chỗ gần như hoang dã nhất, đầy ắp lá và cỏ, bên cạnh một thân cây hình chú ngựa đang oằn mình tung lên phía trước. Ly café đen đặc vơi dần và sự thanh thản dâng đầy. Khánh Ly đang hát- giọng hát như sự thoát xác của hồn, vừa đau đớn khắc khoải, vưad thánh thiện trác tuyệt, như bay lên mmột thế giới đoạn tuyệt với những bụi bặm toan tiníh đời thường. Một sự tĩnh tại đến thiêng liêng.



Ai đó chạm vào tóc em , rất nhẹ. Thảng thốt ngước lên, nhận ra Hoàng. "Hoàng thấy chiếc lá đậu trên tóc Mai đẹp quá. Hoàng xin về để ép plastic. OK?". Hoàng ngồi phụt xuống, chẳng cần biết em sẽ giật mình. "Mai thấy Hoàng dị lắm phải không?". "Ừ, Hoàng mà cũng thích đến đây à?"- Em dò xét. Hoàng cười phá lên làm lá cỏ như rung rinh "Ồ, thế thì Mai chưa nhận biết hết về một con người rồi". Rồi Hoàng nhìn như thôi miên vào con ngựa gầy guộc và thảm lá khô cong dưới chân. "Mai cứ tìm hiểu kỹ quán này, sẽ hiểu hết về Hoàng". Sau đó, cả hai cứ ngồi yên lặng, không nói thêm với nhau câu gì. Đến lúc em phải ra về. Hoàng không nhúc nhích. Khói thuốc bay vòng vèo. Em nghe tiếng Hoàng xào xạc như tiếng lá: "Ra ngoài kia ồn ào và ụi bặm lắm. Chợ đời mà. Mai đi trong phố lá ấy, đừng đi ra ngoài:.". Hoàng không hề biết là em đang rất xúc động.



Những ngày sau, ở trên lớp, Hoàng vẫn là một tay chọc phá cừ khôi, Hoàng đi muộn về sớm. Hoàng cười đùa ầm ĩ, cợt nhả với tất cả con gái trong lớp. Hoàng chơi bài, cá cược, nói chuyện với lũ đàn em với thứ ngôn ngữ chợ búa ghe người. Hoàng phóng xe bạt mạng với một cô bạn gái tóc ngắn trên phố. Chỉ khi chiều xuống, khoảng khắc hàng cây nghiêng mình trút lá nhiều nhất, Hoàng lại đạp xe bên em, lặng lẽ như một chú ngựa đã mỏi gối chồn chân. Những chiếc lá đậu lên đôi vai áo thủng lỗ chỗ bụi bặm và đậu lên chiếc đầu trọc lóc "gấu" không thể tả của Hoàng- như một sự đối lập.



Lần này là lần thứ tư Hoàng đến ngồi cạnh em, gục đầu xuống ủ rũ. Hình như mỗi khi "có chuyện", Hoàng lại tìm đến bên em- giữa em và Hoàng chỉ có thể tâm sự bằng cây bút. Hoàng xé giấy xoàn xoạt, cắm cúi viết ?"Sao con người ta biết rằng mình đang sống giả dối là không nên. Vậy mà cứ tiếp tục giả dối hả Mai?". Em vừa đọc xong, Hoàng lại rút ngay giấy, viết tiếp "Tẻ nhạt quá! Trên đời này chẳng có gì mới mẻ. Chán". "Hoàng là con ngựa hoang không chịu sự ràng buộc của đôi bánh xe tù túng và cái dây cương của người đời. Chính vì thế mà đời đã quất cho Hoàng những vết roi đích đáng. Đau đớn lắm Mai ạ!". "Chiều nay, nhớ đợi Hoàng cùng về trên phố Lá, Mai nhé". Cái đầu trọc lóc gối bất động trên đôi bàn tay trắng như bột. Trước mắt em là một Hoàng hiền lành ngoan ngoãn đến tội nghiệp. Em sẽ viết gì cho Hoàng? "Hoàng ơi, cuộc sống không hề tẻ nhạt! Có điều chúng ta tự làm cuộc sống tẻ nhạt mà thôi. Hoàng và Mai còn rất trẻ. Cuộc sống có rất nhiều điều lý thú. Chiều, Mai sẽ cùng Hoàng về trên phố Lá. Hãy tin rằng Mai luôn là bạn Hoàng"



Hình như Hoàng đang thổn thức.



Phố Lá hôm nay hình như xào xạc hơn vì có tiếng hát của Hoàng. Hoàng vừa đi vừa hát, rồivào quán café, Hoàng lại hát cho em nghe rất lâu những ca khúc Trịnh Công Sơn đẹp như huyền thoại về một giấc mơ về một tình yêu đau đớn khắc khoải. Sau đó, cả hai cùng nghe nhạc cổ điển. Lại thêm một bất ngờ nữa là Hoàng thuộc tên và tác giả của từng bản nhạc. Chiếc lá hôm nào Hoàng nhặt trên tóc em, em ngớ nó bị cuốn tung theo từng bước chân của Hoàng rồi. Nhưng không ,nó đã được ép plastic cẩn thận với dòng chữ xanh biếc "Cuộc sống không hề tẻ nhạt!". Hoàng đưa cho em, cười tâm đắc và gật gật đầu như hỏi "Có phải vậy không?"



Giờ, thỉnh thoảng Hoàng vẫn phóng xe vùn vụt trên phố cùng cô bạn tóc ngắn và túm tụm phá phách cùng đám tay chơi trên lớp. Đó là lúc Hoàng đang giả dối.



Chỉ có phố Lá là vẫn âm thầm. Lá xoay xoay như múa. Lá dập dềnh như sóng. Lá ngả nghiêng trên vai người yêu lá. Gió hát những lời trong trẻo sâu lắng đến độ dù phố xá có ồn ào bụi bặm đến mấy thì gió và lá vẫn đẹp tinh khôi như cổ tích của mùa.



Em thích đạp xe trên phố ấy- Phố Lá có quán café hoang dã và có con ngựa hoang- mỗi lần mỏi gối chồn chân lại tìm đến bên em gỡ mối tâm tư như hai người tri kỷ.

Sửa bởi Trần Thanh Thúy : 28-08-2006 lúc 19:19

Cái roi tre

"Bố tôi với cái roi tre
Khi tôi bỏ học, chạy về thăm ông
Nhà tôi người đứng, người trông
Bà ngồi than thở, trời không ngớt nồm

Ông tôi ốm độ mươi hôm
Rễ tre, rễ mít đã chờm ra sân
Đàn gà vẫn đứng một chân
Con bên thành giếng, con gần đống rơm
Hoa nhài nở chẳng còn thơm
Ấm trà nguội ngắt, bữa cơm vội vàng...

Ông tôi mê tỉnh ngổn ngang
Cầm tay tôi lại đặt sang tay bà
Tôi nhìn ông, muốn khóc òa
Nỗi đau, đâu cứ phải là roi tre?

Chiều nay tôi bỏ học về
Bố tôi quẳng cái roi tre lên trời."

( 7-4-1994)

(hht số 65 ngày 20-7-94)

Tuổi tôi

"Quê tôi cả thẹn, hay lo
Con sông vắng khách, con đò trầm ngâm
Bụi tre thích đứng cười thầm
Giàn bầu, giàn bí thích cầm tay nhau
Con chim sẻ nhớ bẹ cau
Con chào mào lại nhớ màu ổi ương...

Làng tôi lắm ngách nhiều đường
Trẻ con theo phía trống trường mà đi
Mặt trời vừa giống hòn bi
Lại vừa giống điểm bài thi hôm nào...

Tuổi tôi câu cá bờ ao
Chợt mong chẳng có con nào cắn câu
Tuổi tôi bám chặt lưng trâu
Vượt sông mà ngắm nhịp cầu bắc ngang
Tuổi tôi ra đứng đầu làng
Để xem màu nắng có vàng như hoa?
Tuổi tôi sục xạo khắp nhà
Tìm sao cho đủ tiếng gà ban trưa
Tuổi tôi chạy giữa cơn mưa
Thương con kiến cánh bay chưa kịp về
Tuổi tôi cắt cỏ ven đê
Những khi đầy gánh lại khe khẽ buồn
Tuổi tôi lúc ngắm hoàng hôn
Lo cho diều giấy vẫn còn trên cao...
Tuổi tôi có lối rẽ vào
Suốt đời bước thấp- bước cao- Tôi tìm"

(14-5-1994)

(hht số 65 ngày 20-7-94

Bến đợi chồng

Nguyễn Thị Châu Giang

Quán nằm chỗ bến sông dựng bằng lá tranh ẩm mốc. Sau lưng là con đường nhỏ dẫn về làng um tùm cây dại. Trước mặt là con sông không thấy bờ, nước lăn tăn như bạc vụn. Những hôm thuyền rời bến, nước đục lên một tí rồi lắng lại, trong leo lẻo, thấy từng viên sỏi nhỏ óng ánh dưới đáy nước. Trên bờ những cây gỗ mục nằm chất đống, chen lấn giữa đám cỏ gà cao nhồng.

Chủ nhân của quán cũng nhỏ bé và cô độc hơn giữa mênh mông trời đất. Nhiên có đôi mắt một mí buồn rượi, da thịt trắng xanh như bước ra từ liêu trai. Mái tóc dài để xõa che khuất gương mặt tròn và nụ cười buồn đầy quyến rũ. Mỗi buổi chiều thu dọn ghế xong ngồi tựa cửa, tranh thủ thêu những chiếc khăn lụa nhỏ có hình chim bay lượn bên nhau để kịp gửi xuống chợ bán. Nhiên đẹp như tranh Tố Nữ. Nắng vàng cuối chiều trườn nhẹ trên bờ cỏ, hắt lên má Nhiên mầu hồng ấm áp. Nhiên cất tiếng hát 'Ơi chàng ơi chim có bạn có bầy, thuyền có bến có sông sao lại để em năm canh gối chiếc chăn đơn đợi chàng...' Tiếng hát kéo dài qua những rặng cây ướt đẫm nước, rồi tan ra trước khi rơi xuống con sông đang chuyển dần sang mầu xám sẫm.

Khách của quán đa phần là dân chài da nâu bóng như hun đồng, tóc bám bụi từng mảng lớn, vô tư và ồn ã. Thảng hoặc mới có người trên huyện ghé tạt qua vì tiếng đồn cô chủ quán xinh đẹp, quán có vẻ gì rất xưa cũ hơn là dừng chân uống nước. Họ đến từng người một nhưng ngồi lẫn trong đám dân chài, trầm ngâm nhìn Nhiên, xì xào bàn tán nhỏ to. Mắt họ vẩn mây đục. Họ nhấp môi vài chén nước thấy đắng chát, tay chân rã rời mà không ngỏ được một lời nào. Họ đến rồi đi như lá bay, tuần tự, lũ lượt không để lại dấu ấn gì, cũng không trách móc gì. Như xem một bức tranh, nó đẹp quá nhưng không thể nào của riêng mình được. Vậy thì ngắm nghía đã được thỏa thích rồi.

Còn Nhiên, càng ngày càng thấy buồn, thấy quán thêm lạnh lẽo. Mỗi lúc nhìn thấy vợ con của những người thuyền chài ra đón chồng, lòng Nhiên lại chùng xuống. Có gì đâm nhoi nhói trong tim, ứa lên mắt những giọt nước trong suốt.

Tôi bảo: 'Nhiên ơi, lấy chồng đi cho nó đỡ cô quạnh'. Nhiên cười buồn bã 'Lấy ai bây giờ. Bọn họ tầm thường lắm'. Những ngón tay Nhiên đan vào nhau mảnh dẻ và bắt đầu ửng đỏ. 'Họ có yêu mình đâu, chỉ toàn yêu vẻ ngoài của mình thôi'. Tóc Nhiên xõa dài xuống bờ vai tròn lẳn. 'Hồng nhan truân chuyên lắm Nhiên ạ!'. Nhiên cũng nhủ, ừ hồng nhan lúc nào phận cũng bạc.

Người đó tọc tạch đi trên chiếc xe đạp rỉ sét, bàn đạp cứ rên lên ken két, sau lưng chằng buộc một hộp đồ lớn, đi từ hướng thị trấn về đến chỗ quán của Nhiên thì dừng lại, ngó quanh vài giây rồi chậm rãi bước vào. Hôm ấy trời lạnh, quán vắng khách. Người khách quỳ xuống bên bếp lửa. ánh vàng hắt lên mặt anh lộ rõ đôi mắt sáng, vầng trán phẳng như tạc bằng đá và đôi môi mím chặt cương nghị. Cả người anh toát lên vẻ mạnh mẽ lẫn yếu đuối giữa những đường nét đối chọi nhau trên gương mặt. Anh quay lại bảo 'Chị làm ơn cho tôi chén chè nóng'. Anh không giật mình, không sững sờ, thậm chí không để ý đến vẻ đẹp của Nhiên. Điều đó làm Nhiên xúc động. Cô đặt trước mặt anh ấm chè và vài phong bánh, nhỏ nhẹ 'Anh về làng chơi?'. 'Không, tôi không có người quen ở đây. Tôi đến vẽ bến sông này. Chị biết ở đây có ai cho thuê nhà?'. 'Tôi không biết. - Nhiên ngập ngừng. - Thôi anh cứ ở tạm quán tôi. Bến sông ngay dưới kia, anh tha hồ vẽ'. 'Được thế thì tốt quá'. Anh bước thẳng xuống bến, không một lời cảm ơn. Nhiên không thấy buồn, thấy giận chỉ cảm giác người mình chòng chành, từng đợt sóng nhẹ nhàng trào dâng trong lòng. Nhiên bước ra cửa, mắt dõi xa xa. Bóng anh in nghiêng trên nền trời xám bạc, một lát đã lẫn vào làn sương mỏng tỏa trên mặt nước. Một vì sao đột nhiên vụt sáng cuối chân trời rồi cũng bay đi mất hút.

Buổi tối anh dặn dò kỹ lưỡng 'Chị Nhiên ạ sáng mai nhớ gọi tôi dậy sớm. Tôi chỉ có vài ngày ở đây, phải vẽ cho bằng được bình minh trên bến sông. Nó đẹp lắm phải không chị?'. 'Tôi thì thấy đẹp nhưng ở đây ai cũng bảo thường'. Nhiên quay lại thấy anh đã nghẹo đầu ngủ ngon lành.

Nhiên nằm im lặng, lòng xốn xang không ngủ được. Nhiên bước ra ngoài. Đêm lạnh. Bến sông mờ mịt tối, in những bóng thuyền lờ nhờ như những chiếc lá khô nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Tiếng gió rền rĩ như tiếng thở than của những người đàn bà. Nhiên hỏi 'Các chị buồn ư. Hãy về đây nói chuyện với em. Đêm nay em khó ngủ quá'. Nhiên gục mặt vào hai bàn tay, lòng tự nhiên bâng khuâng.

Mặt trời đã lên cao. Sương đã tan và những con thuyền đã rời bến. Nhiên nhìn anh ngủ, không muốn đánh thức dậy. Cô lặng lẽ làm mọi việc, gắng không gây tiếng động. Nhiên cảm thấy thương anh kỳ lạ.

Khoảng mười giờ anh bừng tỉnh hốt hoảng nhảy xuống giường. 'Đã sáng rồi hả chị?'. Nhiên cười 'Đã trưa rồi'. Anh vò đầu bứt tai 'Trời ơi sao chị không gọi tôi. Thật là...'. Nhiên phân trần 'Em thấy tội anh quá - Giọng Nhiên hơi nghẹn lại vì tự ái - Em xin lỗi'. Anh xua tay 'Thôi không sao, không sao!'. Anh xách đồ nghề ra bến sông, ở suốt dưới đó cho đến tối mịt. Anh luôn miệng nhắc 'Tôi chỉ có vài ngày làm việc ở đây, sợ không kịp mất'. Vô tình anh làm Nhiên đâm sợ hãi thời gian.

Một buổi sớm thức giấc. Nhiên thấy đầu giường mình có hoa dại. Những bông hoa cánh mỏng tang phết mầu mật ong óng mượt. Vài giọt sương còn đậu trên cánh hoa, lóng lánh như ngọc. Nhiên hớt hải chạy ra bến sông 'Anh ơi...' Tiếng cô lạc vào trong gió. Gió lùa vào cô lạnh buốt. Nhiên rũ xuống. Mặt sông cuộn lên như muốn dìm Nhiên mãi.

'Nhiên!'. Nhiên ngẩng phắt dậy. Anh đứng trước mặt nhìn Nhiên cười hiền lành, hai gò má tái nhợt vì lạnh. Nhiên nhào đến anh, bật khóc 'Em tưởng anh đi rồi. Em nghĩ là anh đã đi rồi'. 'Anh làm sao đi được - Anh vuốt tóc Nhiên, dìu cô về nhà - Anh còn phải vẽ em nữa kia mà' 'Em ư?'. 'Phải, bé yêu'. Anh đặt Nhiên nằm xuống giường, hôn cô âu yếm. Sóng trong người Nhiên trào lên cuồn cuộn rồi sôi chảy êm ái. Đến một lúc nó tan ra ngọt lừ. Nhiên thiếp đi miệng nở nụ cười sung sướng.

Mấy ngày sau quán vẫn mở nhưng tự nhiên chẳng ai đến. Bến nước thành ra buồn tênh. Nhiên ngồi cho anh vẽ, đắm chìm trong niềm hạnh phúc bất ngờ mình đang có trong tay, mắt đẫm nước. Nắng như tấm voan bằng vàng phủ lên tóc Nhiên, lên người Nhiên chạy thành một đường diềm trên ô cửa mở rộng. Anh luôn miệng xuýt xoa 'Chao ôi, Nhiên ơi, đẹp quá đi mất. Em này, bến sông này, còn gì hơn nữa'. Bức tranh hoàn thành vào buổi chiều cuối thu. Mưa phùn giăng kín ô cửa. Nhiên nhìn mình trong tranh, thốt lên ngạc nhiên 'Em đẹp thế này sao?'. 'Còn hơn thế nữa. Nhưng anh không tả hết được. Thật khó lòng mà tả hết được em'. Nhiên xấu hổ, dụi đầu vào ngực anh. Tiếng anh thì thầm 'Một tháng rồi Nhiên nhỉ? Vậy mà anh chẳng muốn đi đâu hết'.

Nhiên tỉnh dậy, nhìn quanh không thấy anh. Nhiên nghĩ chắc anh lại ra bến sông vẽ nên dọn hàng xong mới ra gọi anh. Nhiên gọi mãi, không thấy anh trả lời. Cô chạy dọc theo bến sông. Mưa bay tới tấp vào mặt. Bến sông lặng ngắt. Cây cỏ dúi vào nhau ướt sũng. Nhiên ráng gượng đứng lên quay về nhà. Cô hiểu thế là anh đã đi thật rồi. Đã đi xa khỏi cô thật rồi, không một lời từ biệt. Đáng lẽ thì không nên thế. Nếu anh phải đi thì cũng nên nói với cô một lời... Nhiên đưa tay vuốt khuôn mặt ướt đẫm nước mưa và nước mắt.

Nhiên lặng lẽ ngồi xuống giường. Dưới gối có một tờ giấy nhỏ, chữ viết vội vàng 'Nhiên yêu quý, rồi cũng phải đến ngày hôm nay. Anh rất yêu em nhưng công việc của anh bắt anh phải đi. Em thông cảm chờ anh. Hãy chờ anh nhé, bé yêu, hôn em!'

Nhiên gục xuống. Cô không khóc. Chỉ thấy mắt bỏng rát. Nước mắt chảy ngược hết vào trong như muối xát. Nhiên không còn khóc được nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Những lùm cỏ dại bên sông ngày càng um tùm lút mất tầm mắt nhìn về bến. Đến mùa xuân, hoa dại lại nở vàng óng như những cánh bướm. Quán lại đông khách. Dân chài lẫn với người thị trấn lại đến uống nước vì trong quán có cô chủ quán xinh đẹp như thần tiên. Nhất là sau dạo mùa đông, nét đẹp ấy càng đằm lại, hanh hao như sương khói, như thể lúc nào cũng chực như tan biến mất.

Chiều khách vãn dần. Cô chủ quán lại ra ngồi tựa cửa, mắt dõi nhìn xuống bến sông, tay âu yếm xoa bụng. Tôi giục 'Sao không lấy chồng đi cho đỡ cô quạnh?'. Cô cười vô tư lự 'Mình phải đợi anh ấy về'. Cô cúi xuống, tiếp tục cặm cụi thêu những con chim nhỏ trên khăn lụa kịp buổi chợ ngày mai, và hát 'Ơi chàng ơi, chim có bạn có bầy, thuyền có bến có sông sao lại để em gối chiếc chăn đơn đợi chàng...'.

Cũng dạo ấy, trên những tờ báo lớn đều đưa tin 'Lần đầu tiên Việt Nam đoạt giải lớn Mỹ thuật quốc tế'. Bức tranh Bến đợi chồng được đánh giá rất cao về mặt nghệ thuật. Kỹ thuật ánh sáng, đường nét hài hòa, chắt lọc. Mầu sắc lung linh. Nhìn vào, người ta có thể thấy những cảm xúc về tình yêu, hạnh phúc đã từng một lần trôi qua đời mà ít người nắm bắt được. Bên cạnh tấm ảnh chụp tác giả bức tranh đang tươi cười đứng bên người vợ tương lai, con một họa sĩ lão thành tiếng tăm và bức tranh Bến đợi chồng. Cô gái ngồi tựa cửa, thấp thoáng phía xa con sông rắc bạc vụn. Những chiếc thuyền đánh cá nâu sẫm nằm phơi lưng lên trời chen giữa đám gỗ mục và cỏ gà. Nắng viền đường diềm lên ô cửa, thả tấm voan khắp người cô. Tác giả của bài viết về bức tranh Bến đợi chồng kết luận: 'Đôi mắt của cô ấy đẫm nước, lúc nào cũng như thầm thì 'Em ở đây. Em đang đợi anh đây...'. Thật hạnh phúc cho người đàn ông nào được cô ấy yêu thương và chờ đợi'.

Sửa bởi Đặng Minh Châu : 27-06-2006 lúc 18:30
Cho một ngày


"Ngày mai xa con đường mùa hạ
Cơn mưa nghiêng qua những nỗi buồn
Tháng Năm dắt em về lối ấy
Phượng hồng ơi thắp mãi yêu thương...

Ta về gom chút màu bụi phấn
Còn không em mây trắng học bài
Trang vở tím rưng rưng mùa gió
Kỷ niệm trong xin nhé đừng phai.

Bằng lăng tím nhắc lòng chuyện cũ
Phố ngày xưa ăm ắp mùa hè
Ta rong ruổi chạy tìm ký ức
Những con đường - tím biếc giỏ xe...

Rồi trở lại sân trường mùa hạ
Áo trắng bay ngơ ngác nói gì
Mây trắng nghiêng một chiều biếc gió
Phấp phỏng nhiều câu chúc mùa thi.

Ngày mai xa con đường mùa hạ
Em đi qua phố kỷ niệm xanh dài
Ngày mười tám nỗi niềm tôi đứng đợi
Nghe tuổi mình rưng rưng sau vai..."

(số 181 ngày 29 - 5 - 97)

Vu vơ

Phạm Trung Kiên

"Ta về gom nắng đường quê
Mùa hoa xoan tím rụng về lối em
Lúm đồng xu rớt bên thềm
Bài thơ ta viết để quên ngăn bàn.

Bồn chồn tiếng trống trường tan
Nụ xuân nở giữa cung đàn mười lăm
Kìa muôn lộc lá thì thầm
Ta gom tiếng guốc rải chân em về...

Heo may trộm nhớ tóc thề
Thương ghê, má lúm, nhớ ghê mắt huyền
Đựng đầy vạt áo làm duyên
Em cong môi đẩy mạn thuyền sang sông...

Em còn về lối xưa không...?
Ta về ngồi xuống đòng đòng với xuân
Câu thơ viết chẳng nên vần
Khoé cười em níu ngại ngần vào nhau.

Khấn trời đôi giọt mưa mau
Ta gom hết nắng đổi màu buồn tênh
Em ơi lối nhỏ gập ghềnh
Con thương cánh sáo một mình qua sông..."

( số 221 ngày 5-5-98)
Trường cũ

( Gửi về trường Mạc Đĩnh Chi xưa)

Giờ nơi ấy đã trở thành trường cũ
Lá bàng xôn xao trong gió đợi giao mùa
Phi lao xanh một thời trong kỷ niệm
Sớm mai này ai nhặt lá hay chưa...?

Xa trường cũ, nhớ thương về trường cũ
Thu dùng dằng bên áo lụa tinh khôi
Đông ngấp nghé sân trường biêng biếc lá
Ai ngày xưa giờ tóc ngắn mất rồi.

Trường xưa ấy con đường rưng rưng nắng
Câu thơ ca vụng dại tuổi học trò
Giỏ xe ấy có bàn tay trao, nhận
Mắt ai nhìn tha thiết lẫn âu lo...

Ta trở lại gọi thầm ơi trường cũ
Gió vụng về tung mái tóc heo may
Như gặp lại mình ngày xưa nơi ấy
Và mùa đông thương nhớ dâng đầy...

( số 158 ngày 19-12-98)

Đoản khúc mùa xuân

Phạm Trung Kiên

Chợt lúm đồng tiền đi qua mùa xuân và cơn gió phớt chút son hồng lên má. Có kẻ giật mình như phát hiện ra điều gì rất lạ, và nhủ lòng mình: "Ừ cô bé... tháng giêng"

Nắng ấm lên và em nghiêng nón làm duyên. Xin cứ để nắng thẹn thùng áo trắng. Ngõ nhà em đâu còn xa lắm mà bàn chân bước vội thế kia! Này mùa xuân xin nhẹ một chút mưa. Cho áo trắng ngoái đầu nhìn lại. Một nụ hồng, một cái đuôi khờ dại, lẽo đẽo hoài theo một nẻo mùa xuân...

Và câu thơ chẳng viết nổi nên vần, nên ngơ ngác gieo vào trang đoản khúc. Tháng giêng sao ngập ngừng trên ánh mắt. Mùa xuân ơi xin hãy nhận dùm.
Thu

Phạm Trung Kiên


Này mùa thù áo lụa
Bângkhuâng phố tan trường
Chiều xôn xao mây trắng
Mắt một người... tơ vương

Này mùa thu má lúm
Đừng nghiêng nón làm duyên
Bài thơ ai viết tặng
Lung liêng lúm đồng tiền

Này mùa thu thắt bím
Đong đưa lọn đuôi gà
Gió thì thầm nói nhỏ
Ngượng ngùng bước chân qua

Này mùa thu mắt biếc
Lấy của tôi chút hồn
Người đi qua trước ngõ
Thấy mình vừa dại, khôn...

10/10/1996
Tơ Hồ

Những chiều người ở với hồ
Có con nhện đã bỏ tơ đi rồi
Đằng tây những xác thu trôi
Dăm con sóng mỏng vỡ đôi giữa dòng

Ta như mặt trời lưu vong
Thương nhau ối đỏ cả trong thơ đời
Buồn như gã nhện giăng mồi
Giăng xong bỏ lại để rồi tơ đau

Chuyện của mùa

Những mùa cưới vẫn qua đây
Áo người vẫn trắng, lá bay vẫn nhiều

Bao nhiêu cô gái đang yêu
Bao nhiêu trai phố tìm chiêu tỏ tình

Mỗi mùa thu mỗi mới tinh
Căn phòng ấy vẫn một mình sang đông

Có cô hàng xóm chưa chồng
Chăn đơn mỗi tối, phòng không mỗi chiều

Xóm giềng cứ giục cô yêu
Bạn bè bảo: chẳng biết kiêu, hay là…

Cô hàng xóm mặc áo hoa
Tối nào cũng thấy ở nhà online

Chẳng ai hiểu tiếng thở dài
Mỗi khi mùa cưới giục ngoài song thưa

Đêm qua cô chát với mưa
Hay là đợi một nick chưa sáng đèn?

Cái chung cư vẫn cũ mèm
Trẻ con vẫn cứ chạy xem pháo hồng

Vẫn cô hàng xóm chưa chồng
Đêm đêm vẫn chat trong phòng thật khuya

Mấy lần đã định tăm tia
Mấy lần đã định sang chia thở dài

Mà cô cứ chat với ai
Nên giờ cũng phải online thế này …

Hát về đêm
Ngủ ngoan nào con mắt lá màu xanh
Ngọn gió đã về giăng mưa phố cũ
Ngọn gió choàng khăn cho từng đêm không ngủ
Tiếng vĩ cầm tan loãng mặt hồ khuya...

Ngủ đi nào con mắt lá xanh kia
Đêm thắp nến hai tay bơ vơ đứng đợi
Mái phố khuya vai người đi vội
Im lặng nào vẽ bóng những đơn côi

Ngủ ngoan nào con mát lá xa xôi
Dãy phố hẹp như giấc mơ tội nghiệp
Suốt mùa thu người chưa đếm hết
Những nỗi niềm đã khoác áo, ra đi...

Thì cứ ngủ đi nào con mắt là ban khuya
Lời ru thức cả một đời, khờ khạo
Nếu một nửa đêm bình yên và một nửa đêm giông bão
Nhớ ru mình câu khóc giữa tàn canh...

(hht Hương Đầu Mùa : Âm thanh mùa hạ. Tháng 7- 1995)
Nhặt lại những câu thơ hiếm hoi của chị Trang Hạ trên báo hoa học trò...

Nhạt khói

"Em xòe diêm hong nắng buổi chiều
Cỏ vườn thơm lại những thương yêu
Màu may anh gửi em ngày cũ
Giở khói lên cay khói nhạt chiều..."
4-1994

(hht Hương đầu mùa sinh viên : Phác thảo tháng năm. Tháng 5 - 1994)
Mái trường xưa

Biết tuổi thơ có trở lại hai lần
Mà tiếng trống chiều nay nghe bỡ ngỡ
Ta như chiếc lá bàng sau gió bão
Đợi âm thầm hình bóng tuổi thương yêu.

Ta nhớ từng viên ngói phủ mờ rêu
Lũ chim sẻ ê a ngoài cửa sổ
Những hàm số ngổn ngang trên trang vở
Bài viết nào xộc xệch những câu văn.

Quả bàng xanh ấp ủ những tháng năm
Ta đợi hoài ước mơ chưa chín nổi
Cái đáo, hòn bi, tiếng chim vồi vội
Trốn tìm nhau ngang dọc tiếng nói cười.

Nắng nghịch ngầm giấu nét chữ xinh tươi
Mưa hờn dỗi tìm mấy ngày chẳng thấy
Cái bím tóc đuôi gà hoe hoe ấy
Còn cong môi ngúng nguẩy nữa hay không?

Đâu bài thơ ta viết mãi chưa xong
Thời gian lấp kín dần bao trang vở
Hoa bàng trắng rồi đến mùa phượng đỏ
Ngày xa trường ánh mắt cứ rưng rưng.

Giữa cuộc đời bè bạn vắng nhau luôn
Để mỗi bận hoa cúc vàng trước ngõ
Tiếng trống xui nhớ nôn nao trường cũ
Thơ gieo vần bát ngát sắc vàng thu...

(Trần Văn Lợi, 12 B THPT Nghĩa Hưng C, Nam Hà, 1993-94)
( hht số 154 ngày 21- 11- 96)
Lại một bài thơ của chị Trang Hạ nhặt được trên báo Áo Trắng. Share cho mọi người cùng thưởng thức.
Tâm cảm

" Gió lạnh thổi từ sau cơn mưa
Gió lạnh thổi từ trước cơn mưa
Em khép cửa gió lặng câm ủ rũ
Lá sấu lăn nghiêng hồi hộp bậc thềm.

Đừng nhớ gì, đừng tiếc nuối gì thêm
Khờ dại lắm ánh nến hồng thao thức
Nửa em nằm mơ người về bất chợt
Nửa nguyện cầu cho mắt ấy rời xa.

Đâu dễ tìm yên tĩnh một sân ga
Anh cứ vội bước qua lời hò hẹn
Còi tàu nhấn phím trầm đơn lặng
Mưa vô tâm phủ trắng lối chân về...

Có ngọn nến nào không nhỏ lệ buốt thương
Anh xa quá... chuỵen tình thành huyền ảo
Khi yêu đương, ai dám đâu nhắc nhở:
Sẽ không buồn nếu phải nói chia tay?"

( báo "Áo Trắng", tập " Lá rụng về cội", tháng 10-93)

Cuối cùng cho L T


"Buổi chiều nay từ phố em về
Mưa dẫm ướt khoảng sân rêu màu tối
Ai khoác áo ra đi
Mà lòng em hoảng sợ
Lúc mùa thu con tàu ấy không về...

Em khép rồi, phía ấy, những đam mê
Chìa khóa cũ lặng im
Nến màu ai thắp sớm
Đèn sáng lên trong vườn hoa công cộng
Bóng cây dắt nhau ở phía hè đường...

Cô đơn dắt em về phía bão dông
Giọng nói ấy - nhiều đêm em đã khóc
Anh như ngọn đèn khuya, như cơn gió sớm
Mỗi ban mai mở cửa đón tin về...

Nước mắt rồi hóa nên phía bên kia
Gương mặt cũ - lời yêu không còn nhớ
Em dắt mưa vào khuôn cửa nhỏ
Những nỗi buồn có cánh đã bay lên"
(T 11 - 95)

(số 125 ngày 2-5-96)

Hoa Me

Em ngồi thinh giữa vàng mơ .

Nghe trong gió nắng

nhặt thưa
ngậm ngùi...
Bằng lăng

Một chấm sáng nở bừng khung cửa lớp

Chớm hạ về trong sắc tím bằng lăng
Ti-gôn

Quấn quýt hồng bên lối nhỏ

Trái tim khép nhớ học trò

Nụ hồng đan níu ngày thơ
Phượng

Bao kỷ niệm học trò về thắp lửa .

Sớm sân trường nỗi nhớ đỏ màu hoa...
Mưa thu

Người như thể mùa thu vừa chạm ngõ
Đã vàng theo mưa lá ngang trời

Hình như em nhắc tên người
Trong gió thoảng giọng đàn run rẩy

Giọt sương nặng như mưa ngày ấy
Những chim di thẳm cánh khôn cùng

Em, hoa cúc với mùa thu ngồi đợi
Sao sắc vàng dám nói chia phôi?

1994

(Đăng trên
Tiền Phong Chủ Nhật 8/1995)

Tình yêu

Bằng gió, em hát lời của gió
Những vì sao khuya đã rụng một mình
Cả con chim suốt chiều lẻ bạn
Cũng hót vào em tiếng cầu xin

Khi mưa ngâu về trên mái nhà đêm Thất Tịch
Đập vào cửa sổ nhà em
Anh để lại trên bàn cây nến cháy
Rồi khoác lên vai chiếc áo âm thầm

Em ngồi lặng căn phòng đầy gió mùa
Đợi những con chim cánh liền bay mỏi
Không nhớ lối về khung cửa nhà em
Và tình yêu ra đi. Và tình yêu không nói!

Em giữ trong tim cái điều không thể
Rồi khóc với ngôi sao đã rụng một mình:
"Cám ơn Người, Người đà ban tặng
Nhiều hơn lời cầu xin!"
Trang Hạ 8-1994

Đăng trên Hương Đầu Mùa Sinh Viên 1994



Con chẳng thể về để báo hiếu vu lan
Xuôi ngược truân chuyên con lại đành mắc nợ
Đường chẳng xa mà sao con cứ ngỡ
Chuyến đò chiều rời bến cũ xa xăm...
Lâu lắm rồi con chẳng thể về thăm
Mái nhà xưa khu vườn như cổ tích
Giờ bóng chiều hoang vu trong cô tịch
Vai mẹ gầy tóc phủ bóng thời gian...
(Cảm xúc khi ghé nhà Ru Đêm đọc bài Lắng Nghe)
Có những điều
Em chẳng muốn đâu
Nhưng lại cứ xoay ngoài quỹ đạo
Đêm lặng nghe
Tiếng lòng khe khẽ
Mơ hồ trong ký ức xa xăm
Đêm từng đêm
Em đợi mặt trời
Rùng mình với bàn tay vô thức
Ngày qua ngày
Chênh chao giữa hai bờ hư thực
Đành dối lòng đánh đổi chút bình yên..!
(24.08.09)
104 từ viết bởi: Hạ Trắng Theo dõi   8 cảm nhận     
Anh nhớ gì khi Hà Nội vào thu
Heo may lạnh gió mùa đến sớm
Hương cốm làng Vòng gánh hàng rong mỗi sáng
Hay con đường ngập trong lá vàng rơi..?

Em thoảng nghe trong gió lả lơi 
Chút hương quen của mùa thu năm trước
Tay đan tay lòng thầm ao ước
Thu trở về.. trong ký ức xa xôi..!
(HN24.08.09)
Em sẽ trở về nơi ấy miền trung
Về với miền quê bốn mùa nắng cháy
Máu trong tim suốt đời vẫn chảy
Quên làm sao mảnh đất đã chôn rau?
Phố thị phồn hoa cũng ngập nỗi nhớ nhau
Cũng đau đáu được trở về dù chỉ trong tâm tưởng
Đêm rất dài lòng người bao tơ vướng
Chẳng lẽ không thể về khi đã trót nhớ thương.
Em sẽ về góp nhặt những tơ vương
Đem ra hong giữa gió lào bỏng rát
Dẫu đêm đêm cố ngăn dòng mặn chát
Em cũng sẽ về ... Anh nhé hãy chờ Em!
(HN 06.09)
148 từ viết bởi: Hạ Trắng Theo dõi   20 cảm nhận     
Chuyên mục: Hạ trắng
Xin đành lỗi hẹn người ơi
Bao nhớ nhung khát khao đành gác lại
Ngọn lửa trong tim không còn thắp mãi
Khắc khoải đợi chờ cái bóng của đam mê.

Xin đành lỗi lẹn với lời thề
Dẫu rằng máu nóng vẫn chảy đều trong huyết quản
Nhưng tình yêu, lửa đam mê sẽ lụ tàn theo năm tháng
Em về hong nỗi buồn giữa chạng vạng..bóng thời gian!
(HN 02.08.09)
Có một ngày mây bay lang thang
Bỗng gặp gió
Gió đưa mây vào miền trời hư ảo
Trời nỗi giận trút mưa
Gió cuồng phong gào thét
Mây tan ra thành nỗi nhớ
Rớt xuống trần gian...
......................
Chiều nay, bên của sổ kia
Chiếc tràng kỷ bóng thời gian trầm mặc
Người đàn bà mãi miết đan...
......................
Ngày ấy
Nàng hứng lấy cho mình một bóng mây
Giữ thật chặt sâu trong miền ký ức
Ngày qua ngày nhỏ giọt
Đếm thời gian....
135 từ viết bởi: Hạ Trắng Theo dõi   6 cảm nhận     

Tôi hờ hững đóng gói một nỗi buồn
Gửi đi và biến thành kẻ khác
Để anh – gã đàn ông mang trái tim phờ phạc
Đứng lại ven đường

Nếu như ngày chỉ có mười tám tiếng đồng hồ
Hoặc đêm, hoặc ngày ngắn lại
Loài người đi về vội vã
Người ta yêu nhau vội vã
Hẳn gì ta đã nhớ nhau?

Kỷ niệm vò lại nát nhàu
Hương tóc em không còn làm đêm anh thao thức
Tình yêu không còn bùng cháy lên trong lồng ngực
Thì thôi,
Mình chia tay

Niềm vui không thể đi vay
Nỗi buồn có cho đi cũng không ai dám nhận
Thôi ta đành để lẫn
Giữa cuộc đời cho gió cuốn đi.
Share this article :
 
Support : Creating Website | phuctriethoc | NGUYỄN VĂN PHÚC
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved
By Creating Website Published by KINH TẾ HỌC
Proudly powered by NGUYỄN VĂN PHÚC
NGUYỄN VĂN PHÚC : Website | Liên hệ | phuctriethoc@gmail.com
Proudly powered by Triết học kinh tế
Copyright © 2013. NGUYỄN VĂN PHÚC - All Rights Reserved