Chiếc lá đầu tiên - Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm
Hết tháng 05 rùi, một mùa thi nữa lại tới! Nhìn mấy nhóc học trò ôn bài gấp rút chuẩn bị cho những kỳ thi sắp tới sao mà thấy chạnh lòng ghê
! Nhớ thời mình còn đi học quá! Ngồi bâng quơ nhớ về trường cũ, về thầy cô và bạn bè của mình, cười đó rùi lại khóc ngon lành! Giờ này thầy cô vẫn đang trên bục giảng giảng bài cho mấy nhóc như giờ này của gần 10 năm về trước thầy cô đứng trên bục giảng giảng bài cho mình. Ôi, tuổi học trò đã qua đi sẽ không bao giờ trở lại được! Những năm tháng đẹp nhất trong đời học sinh cứ như vậy qua đi. Có nuối tiếc lắm đó mà chỉ có thể ngồi ôn lại kỷ niệm cùng bạn bè ta mà thôi. Mỗi lần gặp nhau lại nói nói cười cười, chọc phá nhau, kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn trong công việc và cuộc sống và để rồi lại bịn rịn chia tay mà không quên chúc nhau những điều tốt đẹp nhất. Hẹn ngày gần nhất mọi người trong lớp cũ sẽ có mặt đông đủ để ôn lại kỷ niệm ngày xa xưa...
Hôm nay một mình ta ghé lại trường cũ, không có đứa bạn thân nào chịu về cùng ta. Mà cũng đúng thôi! Đang làm mà, sao về được cùng ta! Ta đi công tác nên mới về được thôi. Buồn quá! Đứng giữa sân trường rộng mênh mông mà chỉ một mình ta! Bao nhiêu cảm xúc và kỷ niệm của ngày xưa chợt ùa về! Và ta khóc! Khóc như ngày đó chia tay tụi bạn, chia tay thầy cô và ngôi trường LG1 yêu dấu, ngày đó ta cũng khóc, khóc vô tư và hồn nhiên như đứa trẻ thơ vậy.
Nhìn phượng nở đỏ rực sân trường và bằng lăng nở tím đầy nhớ nhung. Nghe ve kêu râm ran mà cháy bỏng dưới những tán xà cừ cổ thụ, ta chợt nhớ đến bài thơ tủ mà dân chuyên Anh lớp ta mê tít ngày xưa:
Chiếc lá đầu tiên
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rũ
Sân trường đêm- Rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“- Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi, ”
(-Với lại bảy chú lùn rất quấy)
“- Mười đấy chứ! Nhìn xem trong lớp ấy”
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ chớ bạc thêm
Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt, trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa vời
Cây bàng hò hẹn chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường- chiếc lá buổi đầu tiên.
Hoàng Nhuận Cầm
Bài thơ này giờ tụi mình vẫn nhớ, và nhớ mãi về sau. Dành trọn tất cả yêu thương của thời áo trắng cho A12 của ta và dành cho tất cả những ai đã từng ngồi trên ghế nhà trường, sắp ra trường và đang ngồi trên ghế nhà trường, và cho cả những ai chưa từng tới trường...
Ta muốn nói nhiều lắm, nhưng nói bao nhiêu mới đủ mới vừa đây! Thôi hãy để cho thời gian nói giùm ta nhé! Mong tất cả luôn là " buổi đầu tiên " !